Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Tâm sự Mèo Ú



Mình có cái tật xấu, bạn bè lâu ngày không gặp là quên tiệt mất cái tên. Nhiều khi đi trên đường, nghe đứa nào gọi mình, quay lại thấy cái mặt quen quen, biết nó học chung mình năm nào luôn nhưng chịu, chả nhớ được nó tên gì. Những lúc đấy toàn nhe răng cười, chào hỏi dăm ba câu, xưng “cậu, tớ”, “mày, tao” chung chung chứ không dám xưng tên, sợ nó biết mình quên tên nó giận, hi hi.
Tính mình không giỏi giao tiếp, mới quen ai cũng ậm à ậm ừ, tiếc chữ như vàng. Được cái đã thân rồi thì mồm mép liến thoắng, phun chữ tràng giang đại hải. Mấy thằng bạn chí cốt đếm được trên đầu ngón tay, nhưng thằng nào thằng nấy chơi với mình lâu cũng miệng lưỡi lanh lợi, phải sinh tồn mà, he he. Nhiều khi ngẫm lại thấy bạn thân của mình sao ít quá, chắc do mình ít chủ động làm thân, hoặc có thể 12 năm phổ thông, mình cứ vô trường học rồi về nhà, ít khi đi chơi hay tham gia hoạt động của bọn nó, trừ đi chơi game với vài đứa lẻ tẻ.
Thế mà đùng một cái, mình có thêm cả đống bạn thân. Thực ra, cũng chẳng phải là “đùng một cái”, từ hồi mẹ mở cái Funny Home Club thì cả một cái chợ đã được thành lập ở nhà mình, và các quý tiểu thư, các quý công tử trong cái chợ chồm hổm đó đã là những người bạn thân thiết của mình. Chẳng qua lúc ấy mình không nhận ra, vẫn quen với cái không gian “tương đối êm ả” của mình. Mình cũng xuống ăn chung với các bạn, có khi cũng hát karaoke hay coi phim chung nhưng vẫn thấy có cái gì đó thiếu tự nhiên, vẫn còn khách sáo và ngài ngại, đặc biệt là chưa có phát huy “sở trường châm chích” của mình được, hic.
Rồi mình cũng quen dần với việc cứ cuối tuần là có người “gõ cửa” không gian của mình. Đứa nào hiền thì “gõ”, chứ có đứa còn “đập”, “đạp” tung cả cửa, như Nhi nhỏ chẳng hạn, loi choi như con khỉ. Bắt đầu từ những cái láp-tóp tụi nó “quăng phịch” cho mình cài, tự nhiên và tin cậy như đối với một người anh trong gia đình, cho đến những cuộc trò chuyện, sẻ chia những điều tâm đắc về một bộ phim, về giáo lý, xã hội v.v… mình chợt nhận ra, “à, trái tim mình rộng mở ra khi nào không biết !”.
Một ngày đẹp trời nọ, mama thực hiện kế hoạch nấu cơm chay từ thiện cho bệnh viện vào mỗi ngày thứ bảy. Thế là, cả nhà xắn tay nhau làm, bất chấp cả một tuần học hành, làm việc căng thẳng, chấp nhận bỏ những cuộc đi chơi đầy hào hứng, những cuộc hẹn “lãng moạn” để lăn vào bếp, lăn vào một đống bộn bề của khói than, lửa nóng, của dao thớt, nồi niêu và cả cái nắng cháy da. Những “quý cô”, “quý cậu” chưa từng làm việc nặng, hoặc đã quên điều đó từ lâu nay lóng ngóng từ cách cầm dao, cầm sạn, thậm chí không biết cột nước tương, vụng về mà rất dễ thương. Nhưng mà chỉ dở vài ngày đầu thôi nghen, quen việc rồi là ai nấy “prồ” lên hẳn. Những Kiên “China”, Kiên “Japan”, Hiền Nôbita, Vỹ Vịt con, Nhung, Hoa, anh Tín… nay đã trưởng thành có thể sánh vai với các “sư tỷ” Nương “Rắn còi”, Trúc, Thảo, và cả những bạn mới cũng đầy hứa hẹn.
Lúc làm việc thì rất hăng say, nhưng xong rồi mới thấm. Ai nấy mặt mày xanh lè xanh lét, lại phải chen chúc nhau ngủ trong căn phòng chật hẹp chưa đến 20 m2. Thế mà vui, nụ cười luôn nở trên môi mỗi người. Như là một gia đình, mà người thân thì sao quên nhau được, phải không nè? Vậy là mình biết, có lẽ sau mười năm, hai mươi năm nữa, có ai gọi mình trên đường, mình sẽ nhận ra “Ah, Kiên Nhật”, “Í, Hiền Nôbita”, “Ha, Vịt con kìa”, và nhiều nhiều nữa, bạn thân của tôi ơi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét