Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

BÁO CÁO PHÁT CƠM CHAY Lần 6 ngày 4-6-2011

BÁO CÁO PHÁT CƠM CHAY TỪ THIỆN
Lần 6 ngày 4-6-2011

1- Số tiền vận động 

Số TT
NGƯỜI THAM GIA
SỐ TIỀN
TỔNG CỘNG
TỒN QUỸ
5.325.000đ
1
Cô Trang (báo Thanh Niên)
200.000đ

2
Đạo diễn Xuân Phước  và bà xã Bích Vân
1.000.000đ

3
Nhóm nhạc nữ SISTERS
1.000.000đ

4
Dì Lệ (Cái tàu Hạ-Đồng Tháp)
200.000đ

5
Cậu Danh (Cái tàu Hạ-Đồng Tháp)
200.000đ
7.925.000đ
6
Ngà
150.000đ

7
Cô Nguyễn thị Nhỡ (BV Nguyễn Trãi)
50.000đ
8.125.000đ

CHI PHÍ

2.770.000đ

SỐ SUẤT
535 suất


TỒN QUỸ

5.355.000đ





2-Thành viên tham gia:

1-Cô Kim    2-Rani      3-Nương    4- Hiền    5-Đạt      6-Tín    7-Nhung      8-Nhật Kiên
9-Trúc  10-bà Sáu (hàng xóm) 11-bác Năm (hàng xóm)    12-chị Diễm (hàng xóm)  
13-chú Tư (hàng xóm)    14-Út Năm (hàng xóm)   15-Tuyết        16-Đoàn      17-Tin
18-Vy      19-Thảo lì       20-Thảo (Nhật)    21-Thảo cận   22-Tèo, dì Linh, Nghé tham gia đi phát cơm

Quý cô bác hàng xóm cũng nhiệt tình tham gia, và làm rất nhanh. Buổi sáng, nhiều bạn tham gia, nhưng vì lính mới hơi nhiều, còn vụng về. Tuy nhiên năng suất cũng tăng hơn trước nhờ cải tiến quy trình chế biến.

3-Nội dung diễn biến

*Thực đơn: Mì xào thập cẩm
Món này bà con chưa ngán. Bởi nó đơn giản, công đoạn chế biến các bạn đã thuộc lòng. Nhưng có lẽ tuần sau sẽ đổi món.
Tổng cộng được  535 suất.

* Các bạn đi phát cơm đều nói: “Phát đã tay quá !”. Tại vì tăng số phần cơm lên, thì nhiều bà con đến lãnh không bị thất vọng. Mỗi lần bà con đi ra mà không còn phần nào, các bạn cũng buồn theo. Lần này phát đến người cuối cùng luôn. Hy vọng tuần sau chúng ta cũng làm được 500 suất như thế.



Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

NIỀM VUI 2- MÈO Ú CÓ QUÀ

NIỀM VUI 2- MÈO Ú CÓ QUÀ

Hôm qua mẹ mới mua cho tớ một cái máy HD Player nè, cộng với một ổ cứng 1T5 nữa, ghê chưa. Tất cả là 4.900.000 đ. Mẹ thật cưng tớ. Bởi tớ mê phim, load về cho cả nhà xem. Mèo ú hứa sẽ chăm ngoan, có hiếu, giữ giới, để mẹ vui lòng. Mai mốt mèo ú đi làm việc, sẽ để dành tiền cho mẹ hoằng pháp. Mèo ú sẽ nối tiếp lý tưởng của mẹ đó các bạn. Các bạn nhớ ủng hộ mèo ú nha!

HOA VIẾT- MẸ TÔI

MẸ TÔI

Các bạn có biết tôi đang nhắc đến ai không? Vâng, đó chính là người thứ hai mà tôi gọi là mẹ. Mẹ tôi nay đã gần ngũ tuần, nhưng trên đôi vai mẹ luôn phải gánh hai gánh nặng: một bên là các con, một bên là lý tưởng .
Chỉ với những đồng lương ít ỏi của một phóng viên mẹ vừa phải nuôi một đàn con “khổng lồ” vừa phải thực hiện lý tưởng hoằng pháp của mình nhưng chẳng bao giờ thấy mẹ than phiền hay có ý định từ bỏ chúng tôi. Mẹ không chỉ là người dạy chúng tôi cách sống, cách làm người mà mẹ còn là người bạn cho chúng tôi dốc bầu tâm sự, cho chúng tôi than phiền kể lễ lúc mình buồn bực. Đối với chúng tôi, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, một người thầy đầy nghiêm khắc mẫu mực và là một người bạn đáng tin cậy.
Khi bước vào căn nhà nhỏ của mẹ, tôi luôn cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình, hình ảnh đầu tiên mà tôi nhìn thấy là nụ cười thật thân thương của mẹ chào đón tôi. Đó là nơi mà những con quỷ nhỏ đi học xa nhà như tôi đến chọc phá mẹ vào những ngày cuối tuần, nhưng chẳng đứa nào thoát khỏi cặp mắt “Tôn Ngộ Không” của mẹ giống như không ai có thể thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ.
Cứ hàng tuần vào mỗi sáng chủ nhật, chúng tôi lại tụ họp vào căn nhà nhỏ này. Ở đó có một người mẹ luôn đợi chờ các con thân yêu của mình trở về. Trở về để nghe mẹ hát những bài hát Phật pháp, học những bài giáo lý của Đức Phật do chính tay mẹ biên soạn, để rồi chúng tôi cùng nhau cất lên tiếng hát “Phật pháp đang ở trong ta”. Điệu nhạc thật hay, thật du dương đi sâu vào lòng mỗi chúng tôi, thật là tuyệt vời đúng không các bạn!
Đây đây, phần quan trọng và hấp dẫn nhất là chúng tôi được ăn những món ăn rất ngon do mẹ và các chị đã chuẩn bị từ hôm trước. Có rất nhiều món, nào là cà ri, súp, rồi cơm chiên dương châu, mì xào nè, còn có cả lẩu nữa chứ ….ôi nhiều món quá không kể hết được! Không nhắc thì thôi chứ hễ nhắc tới lại chảy cả nước dãi rồi, hihi. Mà tất cả các món đó đều là món chay cả đó.
Chúng tôi vẫn thường hay hỏi mẹ, “bọn con có làm mẹ mệt không”? Mẹ cười và nói: “Mệt chứ, nhưng vui. Khi bọn con đi rồi nhà vắng buồn lắm. Cô thích ở nhà đông con, hihi”. Mẹ tôi còn rất tâm lý nữa cơ, mẹ hay mua bánh kẹo cho chúng tôi ăn. Lúc nào mẹ cũng sợ chúng tôi bị đói mặc dù chúng tôi đều là sinh viên 19-20 tuổi rồi, thậm chí còn có anh chị đã đi làm nhưng đối với mẹ, chúng tôi luôn là những đứa con bé bỏng .Nhiều khi chúng tôi bảo “Mẹ mua bánh kẹo làm gì, bọn con lớn hết rồi”. Chúng tôi sợ mẹ tốn tiền đó mà. Mẹ cười: “Tao nuôi bao đứa con rồi mà không hiểu tụi bây sao”.
Tuy tôi chỉ mới bên mẹ được một thời gian rất ngắn, nhưng khi nhìn lại những hình ảnh của mẹ cách đây một năm, tôi thấy mẹ đã già đi rất nhiều. Trên gương mặt của mẹ đã xuất hiện nhiều vết chân chim, tóc của mẹ cũng có nhiều sợi bạc hơn.
Mẹ tôi còn phải chịu cái chứng Đau khớp của tuổi già. Đặc biệt là thời gian gần đây, gia đình nhỏ của chúng tôi đang thực hiện kế hoạch “Phát cơm chay từ thiện” vào mỗi sáng thứ bảy. Chúng tôi đã phải chuẩn bị sơ chế nguyên liệu từ chiều thứ sáu làm cho mẹ tôi chạy ra chạy vào chóng hết cả mặt. Mà các bạn biết không, mẹ tôi tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn nhí nhảnh lắm nghen, luôn tận dụng mọi cơ hội để khoe sắc trước ống kính camera đó.
Nhìn mẹ làm việc chẳng thua kém gì sức trẻ chúng tôi, thậm chí còn hơn nữa. Đương nhiên rồi, mẹ là đầu tàu mà. Nhưng các bạn đâu biết sau những khoảnh khắc đó là những giây phút đau đớn mà mẹ tôi phải đối mặt, những cơn đau khớp hoành hành trên thân, nó phá đi giấc ngủ của mẹ. “Chúng con phải làm sao đây mẹ ơi?”. Chúng tôi chỉ biết nhảy vào đứa đấm lưng cho mẹ, đứa bóp tay, bóp chân mong sao mẹ đỡ đau. Lúc đó chúng tôi bàn về những hoài bão, những dự định cho tương lai. Các bạn biết mẹ tôi ước gì không? Mẹ ước có một căn nhà lớn hơn sao cho có chỗ để chúng tôi vui chơi, đọc sách, nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng điều quan trọng nhất là phải dành một gian để xây chánh điện thật to để thờ Phật, tụng kinh, còn để học giáo lý nữa chứ.
Trên gương mặt mẹ lúc này để lộ ra sự sung sướng, đôi mắt mẹ sáng ngời nhìn chúng tôi. Điều ước thật giản đơn nhưng nó còn quá xa vời đúng không mẹ? Những suy nghĩ lo toan của mẹ đều dành hết cho chúng tôi, mẹ không hề suy tính gì cho mình.
Và sau một ngày ồn ào náo nhiệt của tiếng cười đùa là một không gian tĩnh lặng, trong một gian phòng có mẹ, có chúng tôi và một vị khách không mời mà tới. Các bạn biết đó là ai không? Là tiếng ngáy của mẹ đó. Tiếng ngáy càng lúc càng to, càng rõ. Tôi thức cùng tiếng ngáy của mẹ không phải vì ồn mà là tôi đang đánh vật với cái mệt mỏi kia của mẹ, để khi tiếng ngáy tan biến dần thì tôi cũng đi vào giấc ngủ say.
Dù có thế nào thì tôi cũng không thể phủ nhận rằng, mẹ tôi đang ngày một già đi và sẽ tới một ngày nào đó, mẹ không còn ở bên cạnh dìu dắt chúng tôi nữa. Chúng tôi sẽ phải tự bước tiếp trên con đường của mình.
Mẹ ơi, mẹ phải sống thật lâu với bọn con nha! Mẹ còn phải chứng kiến ngày vui của bọn con, còn phải ẵm bồng chắt nội, ngoại của mẹ nữa chứ. Mẹ con mình đã vẽ lên những bức tranh thật đẹp, và tương lai nếu bức tranh đó vắng hình bóng mẹ thì không còn ý nghĩa gì cả, đúng không mẹ?
Tất cả những điều trên tôi đang viết về một người mẹ, mẹ Diệu Kim, một người mẹ tuyệt vời đúng không các bạn.

CHÚNG CON YÊU MẸ RẤT NHIỀU!

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

NIỀM VUI 1- QUÀ CỦA BÉ MÈO

NIỀM VUI 1- QUÀ CỦA BÉ MÈO

Hôm nay ngày 1-6-2011, ngày Quốc tế thiếu nhi. Mẹ quên mất, vì quá bận viết bài nộp cho tòa soạn, kiếm tiền nuôi con. Rani chợt hét lên: “Mẹ, mẹ không tặng quà cho con hả?”. Chời chời ơi, con 23 tuổi rồi, thiếu nhi gì mà bự quá dzậy? he he. Con vẫn hét đòi quà. Mẹ hun một cái đi. Ư, ư, bé mèo của mẹ. Quà gì đây, mẹ tặng liền.

Con suy nghĩ một hồi. A, một cái máy HD Player. Mèn ơi, gần 2 triệu lận đó. Quà này hổng có chất thiếu nhi gì hết! Nhưng được rồi, mẹ sẽ tặng. Vì con rất thích phim, và sẽ load phim về cho cả nhà xem. Máy này rất tiện lợi khi ép nhiều phụ đề vào, con đỡ vất vả, đỡ mỏi mắt, mẹ đồng ý liền. Mẹ thương con không uống rượu, không hút thuốc, không đàn đúm, la cà, con chỉ mê máy móc kỹ thuật và phim ảnh thôi, mẹ chấp nhận.  

Chiều nay mẹ con mình đi mua nghen. Bé mèo của mẹ. hi hi hi
MẸ KIM VIẾT


MỖI NGÀY MỘT NIỀM VUI

MỖI NGÀY MỘT NIỀM VUI

Các bạn ạ, chung quanh ta có rất nhiều niềm vui mà có khi ta không nhận biết. Ta thờ ơ với chung quanh, rồi ta quay vào bản ngã của mình, than thở, bi quan, hờn giận, đòi hỏi, sân si… Bây giờ ta hãy thay đổi cách sống, hãy quan tâm tới mọi người, mọi vật, chia sẻ, thấu hiểu. Ta sẽ thấy cuộc đời đáng sống, đáng yêu hơn.
Hãy nhặt ngay lấy những niềm vui giản dị chung quanh. Có thể đó chỉ là một bông hoa vừa hé nụ bên hiên nhà. Có thể đó chỉ là cái áo mới của cô bạn cùng lớp. Có thể là  chiếc áo mưa bạn cho ta mượn…Rất nhiều, rất nhiều những điều giản dị như thế trong cuộc sống. Nhặt ngay đi bạn, và cất vào đây, để nó trở thành những viên kẹo ngọt ngào phủ lấp những muộn phiền vô cớ trong lòng chúng ta. Khi nào thấy đắng lòng đắng miệng thì lấy kẹo ra ăn bạn nhé! Ngọt vô cùng. Và hạnh phúc vô cùng!



Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

NHUNG

NHUNG HIỀN LÀNH

Tên thật : Đặng Hồng Nhung
Hiện tại là sinh viên trường ĐH công nghiệp TP HCM
Pháp danh : Quang Gấm
Ngày sinh  : 25-11-1992
Tài sản : Đang sở hữu một gia đình yêu quý gồm baba, mama và một anh trai,  gia đình đang sống và làm việc tại TP Pleiku- Gia Lai
Sở thích : tham gia công tác cộng đồng, làm từ thiện, thích nghe nhạc, xem phim, xem kịch
Ưu điểm : dễ hòa đồng nhưng hơi nhát. Hihi
Khuyết điểm : mau quên. Hix hix
Mục tiêu : Tốt nghiệp và có việc làm ổn định để giúp đỡ gia đình


HOA VIẾT

THÀNH TỰU

Cô ơi! Trong cuộc sống cũng có lúc chúng ta không thể đạt được những gì mình mong muốn đúng không cô? Khi sinh ra ai cũng muốn mình có một gia đình giàu có, ở nhà lầu, đi xe hơi… Nhưng họ đâu biết những điều đó chỉ là vô nghĩa, nó chỉ tồn tại trong phút chốc rồi sẽ tan biến như những đám mây đen che cả bầu trời tuyệt đẹp kia. Nó sẽ làm cặp mắt của chúng ta bị mê mờ không phân biệt được người tốt kẻ xấu đúng không ạ.

Đối với con, con chỉ mong muốn có một gia đình thật hạnh phúc, luôn ở bên nhau lúc vui cũng như khi buồn. Nhưng điều đó liệu có khó quá không cô? Con thấy những điều con mong muốn thật đơn giản nhưng sao lại khó có thể đạt được như vậy. Cả tuần qua con không biết tại sao đầu óc mình trống rỗng chẳng làm được gì cả, học cũng không xong mà làm việc cũng không được. Con suy nghĩ về gia đình, bạn bè, về bản thân mình. Con cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Thời phổ thông con luôn được mệnh danh là người lạnh lùng khó gần nhưng đó chỉ là cái bản ngã bên ngoài mà con tự tạo ra cho mình. Con cố gắng che giấu cảm xúc của mình không để lộ ra ngoài, chỉ có những đứa bạn thân mới hiểu rõ con .Vì vậy mà con rất ít khi đi chơi với lớp. Nhưng đến cuối năm 12, khi cả lớp sắp phải chia tay, thì có một bài viết nói về con, con nghe xong khóc quá trời, sau đó cả lớp ôm nhau khóc rất nhiều. Đó là lần đầu tiên con để lộ sự yếu đuối của mình.

Khi lên thành phố học, con lại chịu áp lực bởi gia đình : mặc dù con đậu đại học, nhưng ngành con học không triển vọng, trường con học không có tiếng. Nhưng nếu như con học trường khác, liệu con có gặp được cô, gặp Phật pháp và gia nhập vào đại gia đình “đất chật người đông” này không.

Con không biết phải nói gì để thể hiện lòng biết ơn của con đối với cô nữa. Con chỉ muốn nói “Con cảm ơn mẹ nhiều lắm”. Cô rất giống mẹ của con, luôn hát cho con nghe bài “ca dao” muôn thuở lúc con làm sai. Ở nhà con thường bị mẹ mắng rồi thành thói quen. Lên đây học, nhiều khi thèm bị mẹ la, con nghĩ ngay đến cô. Hôm nào qua cô, con “chọc tức cô” để cô la cho đỡ nghiền, haha.

Cô không biết chứ từ khi con đi học ở xa nhà con mới cảm nhận được tình thương của mẹ đối với con. Mọi người trong gia đình con rất ít khi thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài. Nhiều khi muốn chạy tới ôm hôn bố mẹ mà cứ thấy nổi cả da gà vảy cá lên hết. Vì vậy mà khi thấy cô với anh Ni ôm hôn, con chẳng thích chút nào, nói thật ra là con đang ghen tị đó.

Đặc biệt là từ khi cô phát tâm nấu cơm chay con thấy cuộc sống này muôn màu muôn vẻ hơn, con thấy rất vui. Vui khi thấy các anh chị em trong đại gia đình của mình đã gắn bó thân thiết với nhau hơn, biết quan tâm chia sẻ đến đồng đội của mình hơn, và đã rút ngắn khoảng cách giữa các thành viên. Còn trước đây khi đến lớp con luôn cảm thấy giữa mọi người có một bức bình phong thật dày thật lớn không thể nào chọc thủng, chỉ hỏi nhau những câu xã giao bình thường, thậm chí còn không hề nói chuyện với nhau.

Cô ơi con hiểu nỗi lo của cô, tóc cô bây giờ đã pha sương, cô hãy đặt niềm tin vào bọn con và trở thành hậu phương vững chắc cho bọn con nha. Việc lo lắng nhất đó là kinh phí nấu cơm, mình đã vượt qua thì không sợ không có lực lượng đâu cô ạ. Bọn con toàn sức trẻ đôi mươi lòng đầy nhiệt huyết làm sao lại bỏ cuộc giữa chừng, chỉ trừ khi trên thế gian này mọi người đều phát tâm ăn chay. Còn về việc ai sẽ là người thay cô hoằng pháp thì cô cũng đừng quá lo lắng. Thầy giỏi thì tất nhiên trò phải giỏi rồi, biết đâu có một mầm mống nào đang ẩn lấp chưa chịu xuất hiện thì sao, ‘chẳng hạn như con nè cô’ hihi.

Con cảm ơn cô và tất cả anh chị, chính nhờ có mọi người mà con mới thấy được tật xấu, khuyết điểm của bản thân, mới thấy cuộc đời này thật đẹp, mới thấy mình thật nhỏ bé cũng cần có chỗ dựa, và gia đình mình chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho con . Con mong sao đại gia đình mình ngày càng đông vui, gắn kết bền chặt, phát triển căn tu tiến lên niết bàn .
                                                                         ĐỖ PHƯƠNG HOA

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

HIỀN VIẾT - TẬP LÀM GIẢNG SƯ

TẬP LÀM GIẢNG SƯ

Dạo này bên lớp Phật học cô giáo cho các bạn khóa cũ thực tập làm giảng sư 15 phút. Tuần trước là anh Ra Ni, tuần này là bạn Thảo cận. Trước khi các giảng sư “đăng đàn thuyết pháp” là bị thính chúng gây áp lực cho  tới tinh thần bấn loạn. Nào là sẽ đặt câu hỏi khó, nào là sẽ dồn giảng sư vào đường cùng, thế bí hihi. Vậy mà khi lên bục giảng các bạn ấy giảng rất tự nhiên. Như anh Ni thì dùng từ rất là phong phú, đưa ra nhiều ý tưởng hay và còn hài hước nữa chứ. Chao ôi Mèo Đại Nhân nhà ta thật oai phong quá đi. Ngưỡng mộ anh Ni thật đấy!

Còn Thảo cận thì sao nhỉ? Bạn Thảo cận có phong thái giảng rất điềm tĩnh chững chạc, lời nói lưu loát và đặc biệt là bạn tìm hiểu kiến thức rất sâu. Khi nghe Thảo giảng xong, mình mới vỡ lẽ ra rằng bấy lâu nay mình học Phật Pháp mà không suy tư về giáo pháp của Đức Phật và chưa áp dụng được vào cuộc sống của mình. Cuộc sống muôn màu muôn sắc, nếu chúng ta tỉnh giác soi xét thì ở bất nơi đâu chúng ta cũng áp dụng Phật Pháp được cả. Vậy mà, mình chỉ học rồi về để đó không đem ra xài gì hết.

Má hai ơi! Những hạt giống Bồ Đề  Má gieo bây giờ đã đâm chồi nảy lộc rồi. Những cây Bồ Đề non yếu rồi đây sẽ vươn mình trong bầu trời Phật Pháp. Con ước mơ một ngày tâm huyết hoằng pháp của Má hai sẽ được các bạn trong lớp Phật học chắp cánh bay thật xa. Những hoằng pháp viên trẻ rồi đây sẽ tỏa ra trên mọi miền đất nước để truyền trao chánh pháp nhiệm màu đến cho tất cả chúng sinh!