Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

Chuyến đi đáng nhớ

Chuyến đi Việt Nam lần này đã làm mình ưu tư và buồn bã. Sao lại có nhiều người bệnh lạ và nghèo khổ quá vậy. Trong lúc nuôi em mình ở bệnh viện Chợ Rẫy, mình chứng kiến rất nhiều hoàn cảnh thật thương tâm.

Trên đường vào khoa ung bướu chỗ em mình nằm, đã nhìn thấy đông người nằm la liệt dưới đất, bệnh nhân thì đầy ở trong phòng lẫn ngoài hành lang. Đến giường em mình, cả nhà bày cơm tấm “bì sườn chả trứng” ra ăn, mùi thịt nướng thơm lừng. Nhưng mình cảm thấy cả phòng im lặng và sau lưng tự nhiên nghe ơn ớn (đó là cảm giác có rất nhiều người nhìn mình ở phía sau). Làm bộ như vô tình, mình quay lại, thì thấy cả chục người bệnh trên giường cùng những thân nhân đang nhìn về phía mình. Trên tay họ còn cầm nửa khúc bánh mì, 1 gói xôi, 1 bánh lá dứa, 1 trái chuối…đó là tất cả đồ ăn rẻ tiền của người nghèo. Mình cảm thấy miếng cơm mình vừa ăn như nghẹn lại, nuốt không vô nữa. Mình bèn lên tiếng: “Thôi, mọi người hãy đem ra chỗ trống ở cầu thang ăn đi, ở đây nghe mùi nước mắm và ồn ào mọi người quá hà!”. Trong lòng mình thầm nói lời xin lỗi vì đã quá vô tư.

Hôm sau, mình bảo mọi người ăn ở ngoài chợ, chỉ đem phần ăn của em mình vào bệnh viện mà thôi. Mình mua một nải chuối cao thật ngon và lớn, lân la đến thăm hỏi và mời mọi người ăn chuối sau khi dùng bữa trưa. Thế là mình đã quen và biết hết tình trạng bệnh cũng như hoàn cảnh của mọi người cùng phòng với em.

Giường kế bên là hai chị em mồ côi, cha mẹ mất sớm lúc chị 12 tuổi, em 6 tuổi. Người chị không lập gia đình, ở vậy  nuôi em bị bệnh cột sống, gần như nằm liệt giường. Cô nhịn ăn trưa, dành dụm tiền mua nệm nước cho em nằm không bị đau. Ngang đó một anh nằm nói lảm nhảm vì bị bướu ở não, vợ đang nuôi. Bà mẹ ở quê xin tiền hàng xóm lên thăm con, nhưng không có tiền về xe. Hàng ngày bà lang thang ở các phòng bệnh khác, để lượm những chai nước suối đã uống hết, hy vọng cân ký bán sẽ có tiền đủ đi về. Bà không dám ăn cơm, chỉ ăn nửa khúc bánh mì rồi uống nước vào cho no.

Đối diện em mình là một cậu bé (khoảng 20 tuổi) mặt mày sáng sủa, tay cứ ôm đầu, bụng thì phình lớn. Hỏi ra mới biết em học giỏi lắm, đã là sinh viên đại học năm 2. Vì nhà nghèo nên em lên thành phố cố gắng đi làm nhịn ăn để kiếm tiền đóng học phí. Sau phát hiện em bị bệnh thần kinh và ung thư bao tử. Mẹ em ở quê chỉ đi làm mướn cho người ta, lên thành phố nuôi con bệnh không có tiền. Hàng ngày, bà phải ra bến xe đi xin từ sáng đến chiều mới về. Thằng nhỏ hỏi “mẹ đi đâu”, bà trả lời đi rửa chén cho nhà hàng. Mình cũng tưởng vậy. Nhưng một ngày, mình xuống chỗ bán thuốc để mua thuốc cho em mình, bỗng nghe “ Lê Trí Dũng, 600.000 có đủ không” (sao tên này nghe quen quá). Thì nghe tiếng trả lời của bà già: “Dạ tôi đang đếm nên chưa biết”. Cô bán thuốc la lên: “Sao bà không đếm trước đi để mất thì giờ của người khác”. Bà già trả lời mấy tiếng nghẹn ngào muốn khóc: “Tôi mới đi xin về chưa kịp đếm”. Nghe thật đau lòng. Mình nhìn về hướng đó chợt giật mình, thì ra đó là má thằng Dũng nằm cùng phòng em mình đây mà. Nói dối em là đi rửa chén cho nhà hàng, sự thật bà đi xin tiền ở bến xe. Mình liền đứng lên nói: “Lê Trí Dũng 600.000 tiền thuốc có đủ đây, chị soạn đi”. Nghe tiếng, bà ngồi dưới đất ngước lên, nhận ra mình, bà nói: “Cám ơn cô nhiều lắm”. Mình nghẹn ngào nói: “Chị bỏ tiền vào túi, lại lấy thuốc đem về cho con đi”. Lúc đó mọi người nhìn mình với nhiều thiện cảm vì họ biết mình không phải là người thân. Lòng mình cảm thấy vui vui vì đã giúp đỡ được một người.
Sau đó em mình được xuất viện. Trước khi về mình cố gắng giúp đỡ cho những người đó một ít. Giúp cho hai chị em mồ côi 1triệu để chị có tiền mua nệm cho em nằm, hai vợ chồng kia 500.000 và bà già 200.000 để có tiền về quê và rất nhiều người nữa. Còn quá nhiều cảnh khổ. Nước mắt đã làm mờ kính của mình nên không viết nữa…Mình nguyện với lòng sẽ giúp đỡ nhiều người nếu mình có cơ hội.

Bởi vậy khi nghe nhỏ H.A (cô Diệu Kim) nấu cơm từ thiện đề phát cho bệnh nhân nghèo là mình ủng hộ liền. Chúng ta hãy giúp họ những bữa cơm đơn sơ để họ đủ sức lực và dư dược chút ít tiền để chăm sóc những người thân thoát qua những cơn bệnh hiểm nghèo.

Chúng ta biết một con én không làm nổi mùa xuân, nhưng ít nhất nó cũng báo cho người ta biết là mùa xuân sắp đến phải không các bạn? Cho nên khi về Úc, mình đã vận động các bạn mình quyên góp bằng cách kể cho họ nghe về những cảnh khổ ở bệnh viện. Các bạn mình đã nhiệt tình chung tay chung sức, thật lòng cảm ơn sự chia sẻ này.
                                                                                           Tháng 6-2011

2 nhận xét:

  1. Bài viết tự nhiên, chân thành và cảm động.
    Vỹ Tuyến

    Trả lờiXóa
  2. thật sự em ít lên mạng nên biết ít thông tin.
    Sau khi đọc xong bài chị viết em cảm nhận trong đáy lòng mình vơi lên một tình cảm con người
    Hiện nay em ở Đà Nẵng đang là sinh viên năm cuối trường ĐHBK Đà Nẵng, em rất muốn chung tay góp sức mình cùng cộng đồng xây dựng một quê hương cho tất cả mọi người có cuộc sống tốt hơn. Em tên là Nguyễn Minh Hổ ( 1986 - 0972022519 - Gmail: minhhodanang@gmail.com),

    Trả lờiXóa