Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

BA CÂY BỒ ĐỀ


BA CÂY BỒ ĐỀ  

Ngạch cửa nhà mình có cái dốc xi măng để dắt xe lên xuống. Xi măng khô cứng, xù xì, vậy mà một hôm bỗng ló ra cây bồ đề. Nhưng không phải một cây, cho đến bây giờ đã là cây thứ ba. Và ba cây bồ đề ấy như một bài học diệu kỳ cho mình trên đường giác ngộ.

Cây thứ nhất mình phát hiện sau khi vừa xách giỏ ra khỏi nhà, định đi chợ, mới bóp ổ khóa cái cụp. Nhìn xuống chân, thấy mấy chiếc lá nhỏ xíu xinh xắn hình trái tim đang len khỏi màu xi măng, ngước lên nhìn đời thánh thiện. Chỉ có một chút rêu đọng lại trong kẽ xi măng mà cây bồ đề đủ bám chân bám rễ. Thân cây chỉ bằng một que tăm, nhưng vững chãi lạ kỳ. Mình mừng quá, la lên, mà không, hét lên mới đúng: “Trời ơi, cây bồ đề kìa! Hay quá, hay quá!”. Nhưng thay vì bứng nó trồng ngay vô chậu kiểng, thì mình lại tặt lưỡi: “Khóa cửa rồi, mất công quá. Thôi, đi chợ về rồi hẵng bứng”. Nhưng hỡi ôi, khi trở về, cây đã biến mất. Không rõ có người nhổ đi hay trẻ con xéo chân lên? Với “nghiệp vụ” quan sát của mình, tự nghĩ, nếu trẻ con xéo lên thì còn vương lại vụn lá, thân cây. Đằng này rất sạch sẽ, chắc chắn có người đã nhổ. Mình hét lớn đến vậy làm sao không có người nghe. Tiếc ngẩn ngơ. Không biết bao giờ mới có thêm cây nữa.

Vậy mà chỉ nửa năm sau, chính nơi đó lại mọc ra một cây. Cũng nhỏ xíu như que tăm, lá tròn tròn thật dễ thương. Mình mừng húm, nhổ cái “pặt”. Rễ cây liền đứt trụi lủi, gần sát gốc, chỉ dính đúng một cọng râu phất phơ. Cho nên, khi cho vào chậu kiểng, những cái lá thi nhau rụng lả tả, làm trái tim mình rụng rời theo. May sao, chỉ một tuần, lá mới mọc lên xanh biếc. Ngày nào mình cũng nhắc mấy đứa cháu: “Nhớ tưới cây cho cô, đừng có quên à nghen!”. Nhưng rồi nó cũng quên. Suốt 3, 4 ngày không một giọt nước, cây bồ đề non yếu kia đã không gượng dậy nổi, lá rụng lả tả và gục xuống. Lần này nó chết thật sự, không thể cứu vãn.

Mình buồn kinh khủng, lại nghĩ mình không có duyên với cây bồ đề, chắc chắn không bao giờ tìm lại được. Dĩ nhiên, nếu muốn trồng thì đi xin giống nơi khác, thiếu gì. Nhưng quý ở chỗ, cái cây đó mọc ngay cửa nhà mình, tự nhiên thấy có vẻ “thiêng liêng”. Cho nên, không có thì thôi, chứ không trồng cây nơi khác. Trong lòng tuy chẳng hy vọng, nhưng lại âm thầm chờ đợi, như một thử thách xem mình có…căn tu hay không. Nếu có căn tu thì chắc sẽ có cây bồ đề dành tặng cho mình. Mặt làm bộ tỉnh queo nhưng thường khởi niệm hướng về chư Phật, chư thiên, nếu con có căn tu thì xin cho con gặp lại cây bồ đề lần nữa.

Và nửa năm sau…xuất hiện cây bồ đề thứ ba. Cũng ngay cái dốc xi măng khô cằn đó. Lần này mình nhổ cây lên rất nhẹ nhàng, dù cái rễ của nó cũng chỉ cạn cợt mỏng manh bám chút xíu vào đám rêu trong kẹt. Đặt nó vào chậu, để trên ban-công, mỗi ngày mình tự tay tưới nó, không dám giao cho ai khác. Trời mưa, không cần tưới, thì mình cũng ra săm soi ngắm nghía. Cây không hề rụng lá, y nguyên “sĩ số”, và chỉ một tuần đã nhú thêm lá mới. Dáng cây vẫn nhỏ như que tăm, nhưng rất vững chãi. Buổi sáng, mình không vội đi làm, bước ra thăm cây, dời nó ra chỗ nhiều nắng. Buổi chiều, trời mát trong, mình đem nó xuống, đặt cùng hàng với những chậu kiểng khác. Nó nhỏ bé lẫn vào màu xanh của muôn cây, nhưng vẫn khác biệt lạ kỳ. Nhìn cây mà tưởng Phật. Nhìn cây mà nhắc mình tu.

Chợt vui vui nghĩ đến bài học mà ba cây bồ đề đã tặng mình. Cây thứ nhất, chuyện tu không được trì hoãn. Tu được phải tu ngay, trì hoãn là mất cơ hội. Đời vốn vô thường, thân, tâm, và hoàn cảnh đều thay đổi, mình hẹn mà đời lỡ hẹn thì biết trách ai. Cây thứ hai, tu là phải tự mình tu, chứ không nhờ người ta tu dùm. Chẳng hạn, cúng tiền nhờ thầy tụng kinh, cầu an, cũng là một kiểu nhờ tu dùm, chẳng có kết quả giải thoát. Lại còn kiểu nhổ cây cái “pặt” đầy chất tham lam, hối hả. Thì thiên hạ cũng nhiều người làm phước vì tham, đi chùa mà kết bè, lấn quyền lấn tiếng, cũng vì tham. Bài học của cây thứ ba, tu nhẹ nhàng, tưới chăm chỉ bằng bố thí, trì giới, ngồi thiền, tụng kinh, niệm Phật, hoằng pháp…Tự mình phải nỗ lực, không dựa dẫm, lười biếng. Dẫu bận rộn đến đâu, nhưng hễ muốn thì khắc tìm được thời gian, tìm được cơ hội, đừng đổ thừa gì cả.

Mỗi người trồng cây bồ đề trong trái tim, chẳng biết có dễ không?

                                                                                           DIỆU KIM 16-7-2011

2 nhận xét: