Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

BỒ TÁT CÓ LINH ỨNG KHÔNG?

BỒ TÁT CÓ LINH ỨNG KHÔNG?

DIỆU KIM (đã đăng báo Giác Ngộ)

Báo Giác Ngộ số ra ngày 3-11-2012 có đăng bài tâm tư của cô Liên Thuỷ 38 tuổi đã làm nhiều việc thiện để cầu con trai nhưng đi siêu âm thai thì vẫn thấy là con gái. Cô có phần hoang mang, hình như không tin vào sự linh ứng của Bồ Tát nữa. Chúng tôi xin có một vài lời góp thêm với cô, mong cô sẽ bình tâm mà tiếp tục những hạnh nguyện lành, không mất niềm tin vào Phật pháp.

Thứ nhất, chúng tôi có một người quen là cô Đặng Thị Phượng, Phật tử của chùa Quảng Hạnh, thị trấn Lagi tỉnh Bình Thuận, cũng cầu con trai như cô Liên Thuỷ, nhưng siêu âm mãi cho đến gần ngày sanh vẫn có kết quả là con gái. Thế mà khi sinh ra, lại chính là con trai. Mọi người đều vui mừng và càng tin tưởng vào sự gia hộ của chư Bồ Tát.

Thứ hai, cách đây hơn 20 năm, nhà tôi ở Đồng Tháp, chị Hai hàng xóm đã có hai cô con gái nên gia đình chồng thiết tha mong một cậu con nối dõi dù chị Hai đã lớn tuổi, chỉ có thể sinh thêm một lần nữa mà thôi. Khi chị có bầu, chị đi khám khắp nơi, từ các bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, bệnh viện TPHCM, cho đến các bà mụ nổi tiếng của làng xã (để tham khảo thêm), tất cả đều dự đoán chị sinh con gái. Chỉ còn khoảng hơn 1 tháng nữa chị lâm bồn, bà mẹ chồng của chị xuống ở nhà trông nom chị, và bà đã thành tâm khấn nguyện ngày đêm, cúng kiến, thắp hương, trì kinh, trì chú. Bà vốn ăn chay trường, hiền lành, phúc hậu. Cuối cùng, chị Hai sinh ra đứa con trai kháu khỉnh. Bây giờ cháu đã là một kiến trúc sư tử tế, hiền hậu.

Hai dẫn chứng đó có lẽ cũng giúp chúng ta an tâm hơn về sự linh ứng của Bồ Tát, nếu chúng ta thành tâm cầu nguyện điều gì. Thế nhưng, nếu điều cầu xin của chúng ta vẫn không được kết quả thì cũng đừng thất vọng và mất niềm tin. Bởi như lời của Tổ tư vấn đã viết, con trai hay con gái đều do duyên nghiệp của mình, hãy chấp nhận và thương yêu hơn là phủ nhận và so đo. Thái độ này sẽ dẫn đến những hệ luỵ không hay.

Tôi có cô bạn gái, có chồng mãi đến gần 40 tuổi mới thụ thai, chưa kể là tốn mấy chục triệu đồng để đi khám và uống thuốc hiếm muộn. Cả nhà và bạn bè đều chia vui với cô. Nhưng sau khi cô đi siêu âm biết thai là trai thì cô liên tục cằn nhằn, bởi cô chỉ thích con gái. Bụng đã 5 tháng rưỡi, đứa bé đã thành hình rất rõ, mà cô vẫn luôn có câu nói cửa miệng “Không thích!”. Tôi ghé thăm, nghe vậy liền can ngăn: “Mầy đừng nói thế, con nó nghe, nó sẽ “giận”. Mình chào đón, nâng niu nó thì nó mới sung sướng mà ở với mình chứ. Cứ bảo “không thích”, ông bà cữ kiêng đó!”. Tôi là phật tử, không tin vào chuyện kiêng cữ mê tín, nhưng phải giả bộ nói vậy để cô bạn sợ mà thôi cằn nhằn. Thật lòng, tôi chỉ tin nhân quả. Khi mình không trân trọng thứ gì thì mình sẽ không còn thứ đó nữa. Mình biết thương, biết đón nhận, thì chúng sanh mới đến với mình. Ví như lòng hiếu khách vậy, nếu ta là chủ nhà mà ta không thích khách khứa lui tới, cứ cằn nhằn hoặc mặt mày chù ụ, thì lần sau không ai dám bước vô nhà ta nữa. Nhưng dù tôi khuyên can, cô bạn vẫn không tin. Thế là chỉ tuần sau, nghe cô sẩy thai. Thai nhi gần 6 tháng, một đứa con trai mặt mũi tay chân đầy đủ. Gia đình hoả táng đứa bé, gởi vào chùa. Đến bây giờ cô vẫn đi thăm con, nâng niu hũ cốt, dù biết đó là thứ còn sót lại muộn màng nhất của một sinh linh. Và cô không còn cơ hội mang thai lần nữa.

Xin quý chị em phụ nữ hãy vui vẻ với thiên chức làm mẹ của mình, bởi được làm mẹ đã là một hạnh phúc lớn. Có người vô sinh, tốn cả trăm triệu để thụ thai nhân tạo, mà chưa chắc đã có thai. Vậy ta được mang con trong bụng, được nghe tiếng con quẫy đạp, có niềm vui nào bằng. Và đứa con nào đến với mình cũng là do duyên nghiệp, hãy cố gắng nâng niu và chăm sóc bé, để bé trở thành người tốt, làm điều lợi ích cho bản thân nó, gia đình, và xã hội. Như vậy ta mới xứng đáng là “người mẹ”. Còn hơn đòi trai, đòi gái, tâm lăng xăng, phân biệt, thì chắc không còn bao nhiêu tâm trí để nuôi và dạy con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét