Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

MÙA VU LAN ĐÁNG NHỚ


MÙA VU LAN ĐÁNG NHỚ
15.8( AL)
Trong giây phút này tôi quên hết những chuyện xui xẻo mình gặp phải, những sai lầm tôi đã gây ra, khó khăn tôi phải đương đầu để cảm nhận niềm vui sướng khi điều tôi mong muốn nhất cũng đã thành hiện thực.

Nhân dịp Mùa Vu Lan Báo Hiếu tôi định khuyên ba mẹ nên đi chùa, tụng kinh, ăn chay thường xuyên. Nhưng nửa tháng trôi qua  tôi lu bu đủ việc nên không nhắc tới chuyện này. Cho đến ngày hôm nay tôi sực nhớ ra và gọi điện về nhà hỏi thăm. Tôi  chưa kịp nói gì thì em trai hỏi tôi “ Hôm nay chị có đi chùa không?” . Thì ra từ trước đó cả nhà tôi đã đi chùa, ăn chay, còn nghe đĩa thuyết pháp nữa. Nhà tôi vốn dĩ có gốc đạo Phật, thờ Phật bà Quan Âm nhưng không được nghe Pháp và cũng hiếm khi đi chùa.Vậy mà giờ lại chịu tu như vậy tôi mừng lắm. Điều bất ngờ lớn nhất là thằng em trai tôi, trước đây nó nghịch ngợm, không chịu nghe lời ba mẹ nhưng nay lại ngoan ngoãn, còn chở mẹ tôi đi chùa nữa.

Nhiều lúc ngẫm nghĩ tôi thấy mình may mắn hơn người nhà của mình vì được học giáo lý, hiểu được những lời dạy của Đức Phật, còn có cơ hội làm công tác từ thiện nữa chứ. Tôi mong muốn đem Phật pháp đến với gia đình mình, chia xẻ những gì tôi được học và giúp người thân của tôi tu tập. Tôi vẫn bứt rứt trong lòng vì bấy lâu nay tôi chưa làm được điều đó. Vì tôi cảm thấy mình chưa đủ nội lực để cảm hóa gia đình. Thế nên mỗi khi tôi đến chùa, đứng trước Tam Bảo,  tôi nguyện cầu gia đình tôi mạnh khỏe, yên ấm, quan trọng hơn hết là biết hướng đạo và tu tập. Tất cả những việc tôi làm, nếu  có được chút phước đức nào tôi cũng xin hồi hướng cho gia đình. Có thể Ông Phật hiểu được nỗi lòng của tôi nên cho tôi toại nguyện, khiến người thân của tôi chuyển tâm hướng đạo. Phật pháp quả thật nhiệm mầu các bạn ạ. Nhưng điều đó phụ thuộc vào chính bản thân mình, chỉ khi chúng ta biến ý nguyện của mình thành hành động, dốc hết tâm sức đối với việc mình làm. Tôi tin rằng tất cả chúng ta khi đến với Phật pháp ai cũng có những điều kỳ diệu của riêng mình.

Tôi thật sự rất vui nhưng tôi biết đây chỉ là bước khởi đầu thôi. Con đường tu còn dài, còn xa lắm. Tôi phải nỗ lực để ngày càng tinh tấn. Có như vậy mới có thể tiếp tục thực hiện bổn phận hiếu đạo với ba mẹ mình, giúp thật nhiều người biết đến Phật pháp. Ôi không đơn giản chút nào đâu Thảo nhóc ơi. Các bạn cùng cố gắng với tôi nhé!
Thảo cận

1 nhận xét: