Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Hai chị em


Hai chị em       

Nhà tôi có 9 anh em (4trai, 5gái). Nhưng các anh chị lớn đã lập gia đình hết, chỉ còn lại tôi và 3 em. Vì lấy chồng trễ nên rất nhiều năm tôi chăm sóc cho các em. Nhưng sau này khi tôi có chồng ở nước ngoài thì rất ít gặp các em. Mà cái gì hễ hiếm thì quý, do đó tình cảm giữa tôi và các em đậm đà hơn những anh chị em khác. Nhất là tôi với thằng em thứ 9, bởi vì 2 chị em tôi có nhiều điểm hợp nhau.
Tâm lý chung của mọi người, khi đứng trước hoàn cảnh người thân của mình bệnh nặng (nhất là ung thư), thì ai chỉ bất cứ cái gì, phương thuốc nam nào, hay uống con gì…(đông, tây, nam, bắc) chỉ cần 1 tia hy vọng có thể chữa hết bệnh là họ đều thử qua. Mặc dù sống ở nước ngoài hơn 20 năm, nhưng tôi cũng không ngoại lệ. Cho nên khi nghe anh tôi báo tin thằng em thứ 9 bị bệnh nặng, không thể qua khỏi, tôi liền đi hỏi bác sĩ ở đây, tìm kiếm những phương thuốc nào có liên quan tới bệnh của em để gửi về, và quan trọng hơn là hằng đêm tôi đều cầu nguyện với Phật Bà Quan Âm phù hộ cho em mau lành bệnh.

Tôi phone hỏi thăm sức khỏe của em hằng ngày. Có một ngày em nói: “Có nhiều chuyện muốn nói, nhưng một chút là em quên liền, rồi bán cho người ta có 3 món đồ mà em tính tiền cũng không đúng nữa. Em vừa tức, vừa sợ, trốn một chỗ khóc mà không cho ai biết. Nhưng có một điều em vẫn nhớ là đã lâu rồi hai chị em không đi chơi chung với nhau, nên em muốn chuyến này chị về, em nghỉ bán để đi chơi với chị”. Nghe em nói, tôi biết bệnh em đã nặng lắm rồi, nhưng phải ráng bình tĩnh khuyên em đừng lo nghĩ lung tung, sẽ làm đầu óc em lộn xộn. Bây giờ chị dạy em đọc kinh cầu nguyện Phật Bà Quan Âm cho đầu óc được thanh thản, tâm hồn yên tĩnh sẽ quên đau. Thế là em nghe lời, khi nằm yên tĩnh là em cầu nguyện. Còn riêng tôi thì chuẩn bị về gấp vì biết bệnh em đã rất nặng.

Quả thật đúng như dự đoán của tôi, xuống máy bay về nhà ở thành phố được vài tiếng thì hay tin em đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh và ngày mai sẽ chuyển lên thành phố. Đêm đó tôi không ngủ được vì gặp ác mộng.
Sáng hôm sau chờ 6,7 tiếng mới gặp được em từ quê chuyển lên Bệnh viện Chợ Rẫy cấp cứu. Tôi chưa nói được gì, chỉ biết nhìn em mà khóc thì bị đuổi ra ngoài. Thấy em đường xa rất mệt và đói, nhưng không biết phải làm sao. Thôi thì đành phải ngồi chờ nữa và cứ cầu nguyện. Bỗng thấy một chị khoảng tuổi tôi (50) dẫn một bà dì khoảng 80 tuổi đến chỗ tôi ngồi, nằm xuống đất, lấy giỏ đồ kê đầu, mặt nhăn nhó, tay ôm bụng. Người con bỏ đi. Tôi thấy vậy quay sang hỏi: “Dì đau sao vậy? Sao lại nằm ở đây?”.  Dì trả lời một cách mệt mỏi: “Tôi bị bướu ở tử cung, nằm ở đây chờ con gái đóng tiền lấy thuốc rồi về, lần sau tới khám.” Thấy trán dì đầy mồ hôi, tôi lấy chai nước đưa cho dì uống và quạt cho mát. Một lúc có vẻ bớt mệt dì mới hỏi tôi: “Cô chờ ai? Bệnh gì mà ngồi đây.” Tôi trả lời: “Con chờ thằng em, nằm trong phòng cấp cứu, người ta không cho vô”. Dì thấy tôi cũng chảy mồ hôi, nên nói: “Tôi khỏe rồi, cô quạt cho mình đi.” Tôi nói không sao, con mạnh mà, nóng một chút không sao, phải chi trời mưa thì mát dì ha. Dì nói: “cô tốt quá, sẽ gặp nhiều may mắn, đừng lo quá.”
Những người ngồi đợi xung quanh và bạn của cháu tôi đều nhìn một cách ngạc nhiên, vì họ biết bà này là người lạ, sao tôi lại chăm sóc tận tình như vậy. Nhưng thật lòng tôi cầu Phật Bà hiền lành giúp cho một người tốt nào đó cũng chăm sóc em mình như vậy. Đang suy nghĩ, bỗng trời chớp một cái, thì đổ mưa ào ào. Và chị tôi chạy lại nói: “Bạn của cháu mình ngồi ngoài cửa chờ nãy giờ xin vô không cho, thì có một anh lạ hoắc nhận là người quen thì cho vô. Thế là em mình được săn sóc và uống sữa”. Mừng quá, tôi chạy lại định kể cho bà dì đó nghe sự mầu nhiệm của cầu nguyện, thì không thấy ai hết. Có lẽ sau khi đóng tiền và mua thuốc xong con dì lại dẫn đi về. Tôi nghĩ bụng không biết có phải là Phật Bà đã ứng nhiệm lời của mình cầu hay không? Tôi quay về hướng đó đọc thầm: “Nam Mô A Di Đà Phật, tạ ơn Phật Bà” 3 lần rồi đi.

Cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn, rồi tôi cũng phải quay về Úc. Nhưng sáng nào tôi cũng phone hỏi thăm và nói chuyện với em rất lâu. Có một ngày em hỏi tôi: “Chị có tin là cầu Phật Bà linh nghiệm không?”. Tôi trả lời: “Tin chứ, nên chị mới dạy em cầu nguyện đó”. Em kể rằng: “Trước hôm chị về, em nằm phòng cấp cứu, đau đớn lắm, em sợ mình không qua nổi hoặc không còn biết chị là ai, quên hết mọi người. Nhớ lời chị dặn, em cầu nguyện, nhưng không nhớ nổi, em đọc đại: “cầu xin Phật Bà phù hộ cho con được mạnh khỏe trong những ngày chị về Việt Nam, để con được cùng chị đi cúng viếng Bà và đi Chùa”. Em cứ cầu nguyện như vậy suốt khi rảnh rỗi. Quả thật, những ngày có chị bên cạnh em rất mạnh khỏe, ăn ngon và ăn rất nhiều. Không thấy đau nhức”.
Ngày đi cúng chùa, khởi hành từ sáng sớm đến khuya mới về. Ngay cả người khỏe cũng mệt, vì trời lúc nắng gắt, lúc mưa ào ào, lại đông người, khói nhang ngộp thở. Vậy mà em tôi vẫn chịu đựng được trong suốt chuyến đi. Khi đi đến con voi đá trước cổng chùa để gửi bệnh, tôi còn nhớ rất rõ em nói: “Ông voi cho con gửi bệnh nhé, nếu nhiều người gửi quá, ông không nhận làm, thì giữ dùm con vài ngày cũng được”. Tôi tưởng thằng này tếu chơi. Bây giờ nghĩ lại mới biết, chắc em nghĩ mình không qua khỏi nên không đi điều trị mà dành thời gian đi với chị mình và tham dự đám cưới của đứa cháu (người mà em thương nhất). Nên em chỉ cầu nguyện Phật Bà cho được khỏe trong thời gian tôi ở đây mà thôi. Em nói: “có bị bệnh mới biết mọi người thật sự thương em. Nhất là chị, chị Tư cũng vậy, xin lỗi có thời gian em buồn vì chị đã không giúp đỡ em”. Tôi khuyên em đừng suy nghĩ nhiều, sẽ ảnh hưởng tới cái đầu. Và sau lần nói chuyện đó, em yếu dần. Những lần phone sau, em chỉ trả lời ngắn gọn mà thôi. Vài ngày sau thì em ra đi vĩnh viễn, không một lời trăn trối, hôn mê tới hơi thở cuối cùng.

Không biết Phật Bà có linh hiển hay không? Ông voi đá trước chùa có nhận giữ bệnh dùm em không? Nhưng cũng xin được tạ ơn vì nhờ đó mà em có một niềm tin cững chắc, giúp em đầy đủ nghị  lực và quyết tâm, chịu đựng được những đau đớn của bệnh tật để hoàn thành những ước nguyện dù rất ngắn ngủi và nhỏ nhoi. Bây giờ có lẽ em đã mãn nguyện mà ra đi, trong lòng vui vẻ, không có gì hối tiếc. Nghe người nhà nói, lúc em mất mà mặt như ngủ, miệng thì cười. Làm người chị như tôi cũng thấy lòng được an ủi, vì đã ở gần em lúc em bệnh. Em mất đi mọi người rất buồn, vì em là một người rất giỏi rất siêng năng làm việc, hơn 20 năm gầy dựng nên sự nghiệp, chưa hưởng được gì mà phải ra đi, trong khi tuổi đời em còn rất trẻ. Hy vọng sự ra đi của em sẽ làm cho các anh em còn lại yêu thương và giúp đỡ nhau hơn, để mai này có ra đi cũng không phải hối tiếc.

Riêng mình cảm ơn hai bạn Hoàng Anh và Thảo đã cho mình hiểu rõ được sự cầu nguyện, phóng sanh.
Riêng Thảo, gia đình mình mọi người cảm ơn Thảo rất nhiều vì suốt thời gian qua Thảo đã chăm sóc em mình.

Sau khi mất em, tôi rất buồn vì không ở cạnh em. Nhưng đành chịu thôi, mỗi người có một sinh mạng hay người ta còn nói: “trời kêu ai nấy dạ”. Qua chuyện này tôi cũng thấy thương yêu những người xung quanh mình hơn. Nhất là ông xã, hai đứa con ngoan của tôi đã tạo cơ hội cho hai chị em tôi được sống gần nhau 18 ngày vui vẻ. Tôi nghĩ, trồng cây nào thì hưởng được quả nấy. Nếu mình đối xử tốt với người khác thì sẽ nhận được đáp ứng tốt. Nếu chúng ta làm nhiều việc thiện, giúp đỡ những người khác thì sẽ nhận được nhiều may mắn, gia đình con cái hạnh phúc, công việc thuận lợi. Và ai cũng vậy, sống phải có một niềm tin, người thì tin Chúa, người thì tin Phật, Quan Âm Bồ Tát…và những niềm tin này giúp chúng ta tốt hơn, không làm việc xấu, bớt sát sanh…Có niềm tin đúng đắn, chúng ta như người đi trong đêm có ngọn đèn sáng soi đường, bớt lo lắng, sợ hãi, bớt rủi ro, tai nạn. Tôi cảm ơn Đức Phật đã cho tôi ngọn đèn ấy, để cả cuộc đời có được định hướng tốt đẹp.

1 nhận xét:

  1. Em là út hồng nè , sau khi đọc xong nước mắt của em không biết từ đâu nó tuôn trào ra em cảm thấy tình cảm anh chị em mình dù ở cách xa nhưng mãi mãi vẫn gần bên nhau. ( bởi vậy người xưa có câu "Máu chảy ruột mềm" )

    Trả lờiXóa