Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2011

Mẹ -thơ


trần thị hoàng anh

Mẹ         

Về thăm mẹ chiều mưa bay tối đất
Cành tre già rũ rượi lá tàn xuân
Đường quen quá mà chân con trợt ngã
Nửa đời người sao chập chững bên sân

Mây giang hồ con phiêu bạt một thân
Đã có lúc lãng quên hình bóng mẹ
Quên tuổi thơ con chạy theo thỏ thẻ
Mẹ vỗ về, thăm thẳm một lời ru...

Mắt mẹ buồn đong hết những mùa thu
Lẫn vào khói của quê nghèo tần tảo
Dáng mẹ gầy chắt chiu từng hạt gạo
Con ngồi lên quang gánh một đời người

Gánh con đi tìm ánh sáng mặt trời
Mẹ lặng lẽ quay về bên xóm nhỏ
Biết con đi vui với đời rực rỡ
Vẫn bao lần ra ngõ đứng chờ con

Rứt ruột mình mới biết nỗi héo hon
Con trở lại ngỡ ngàng nhìn tóc mẹ
Nước mắt chảy vào lòng con cay xé
Giấu mặt giữa đêm trường, con sợ buổi chia xa...

Tiếng chuông chùa đâu đó ngân nga
Hương sen thoảng dịu dàng vai áo mẹ
Lặng lẽ xếp hành trang cho con trẻ
Bến sông chiều, mẹ lại tiễn con đi…

1 nhận xét:

  1. Ở xa thiếu vắng tình cảm của người thân, đọc thơ cô làm con nhớ nhà quá. Biết bao giờ con mới trả hết được món nở ân tình mà cuộc đời này cho con vay.

    Trả lờiXóa