Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

TÂM SỰ CỦA BẠN QUYẾT

TÂM SỰ CỦA BẠN QUYẾT
Em chào cô, đầu thư em xin chúc cô cùng các anh, chị, các bạn và các em ở Câu lạc bộ ngày ngày vui vẻ, hạnh phúc và khoẻ mạnh.
          Em xin tự giới thiệu em là Nguyễn Văn Quyết, em hiện đang ở Nghệ An, là một thành viên ham mê xem Blog của Câu lạc bộ Nhà vui nhưng em không khi nào hồi đáp hay gửi bình luận gì cho Blog, em có gửi thư cho cô mấy lần nhưng có lẽ cô bận nên không liên lạc lại với em được.
          Cô à, em không biết nói thế nào với cô cả, em cũng không biết chia sẻ với ai cả, đã lâu rồi em giữ mãi trong lòng, những đau thương, mất mát và những hồi ức cứ hiện về trong đầu em ngày càng nhiều hơn. Em không biết bắt đầu từ đâu, em sẽ nói hết những gì mà trong đầu em nhớ được.
          Em sinh ra là ở Quảng Bình, em chỉ biết là ở Quảng Bình sau những lần dò hỏi thông tin từ anh em thân thích. Mẹ em là một người phụ nữ có hai đời chồng, ba của em sau khi mẹ em sinh đã rời bỏ ga đình ra đi, mẹ em phải tiến thêm bước nữa, nhưng trớ trêu thay là khi cưới dượng về thì dượng không cho em ở trong nhà, lúc đó em mới 3 tuổi, những trận đòn liên tục làm mẹ em mủi lòng nên đành ôm em đi đến xứ người, ở Nghệ An, là nơi em đang sinh sống, và gửi em cho bố mẹ nuôi của em hiện giờ. Cuộc sống gia đình mới của em cũng không mấy hạnh phúc, đến năm 12 tuổi thì em phải lưu lạc đi làm ăn nơi xa, Đà Nẵng, Quy Nhơn, Huế rồi Sài Gòn. Suốt 4 năm trời không ai gọi điện hay hỏi han gì em, em chỉ biết làm và tự bỏ tiền ra đi học, chỉ biết mình lo cho mình cô à, mỗi lần em thấy những gia đình đầm ấm bên nhau mà nước mắt em cứ rơi, lại nhớ đến người mẹ sinh ra em, bấy lâu nay em vẫn tìm kiếm, nhưng đều vô vọng, và chỉ biết tìm trong vô vọng cô à.
          Cách đây 1 tuần, gia đình mới của em đã đuổi em ra khỏi nhà, em giờ cứ lang thang, công việc thì em làm nhưng sau lần đó trở đi em không làm được gì nữa cả, em nghỉ, chỉ biết lang thang thôi, không nhà, không gia đình, không bạn bè, không tiền bạc, tinh thần em giờ thực sự rất bất an, không còn là chính mình nữa, có lúc em đã có ý định muốn buông xuôi và tự vẫn. Nhưng nghĩ lại mình phải hoàn thành ý niệm lớn lao nhất của mình là phải tìm được mẹ Em muốn quan lại Sài Gòn, nơi đã nuôi nấng, dạy cho em những ý niệm cuộc sống, tự lập. Ngày mai hoặc muộn nhất là ngày kia em sẽ vào trong đó. Điều mà em muốn làm đầu tiên là đến gặp cô, ngồi tâm sự với cô thật nhiều và nói hết những gì mà lâu nay em giữ trong lòng. Em mong cô hãy cho em được gặp cô cô nhé. Em chào cô

1 nhận xét:

  1. Em cám ơn cô đã quân tâm đến bài viết của em, dù đã theo dõi Blog của Câu lạc bộ từ lâu nhưng giờ đây là lần đầu tiên em đóng góp ý kiên, xin cám ơn cô và các bạn

    Trả lờiXóa