Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

GẶP LẠI NGƯỜI ƠN

GẶP LẠI NGƯỜI ƠN
Nguyễn thị Phụng

Tôi không phải là văn sĩ, cũng không phải là thi sĩ, và tôi cũng chưa từng mơ ước như vậy. Tôi viết chỉ vì thích viết, chỉ vì muốn đem những điều tôi nghe, tôi biết và đã từng chứng kiến tận mắt, để giúp “Quỹ Cơm chay từ thiện” của bạn tôi càng có nhiều người ủng hộ. Xin đọc những truyện và thơ của tôi bằng sự chia xẻ chân tình, bằng sự cảm thông và tha thứ nếu có những sai lầm (vì tôi không phải là chuyên nghiệp viết văn). Nếu được như vậy tôi xin chân thành cảm ơn, và xin cống hiến mọi người một câu chuyện nữa. Đây là câu chuyện có thật một00%, và tôi (Phụng) xin viết lại với đại từ danh xưng “tôi” dành cho nhân vật chính, tức là chú Hai mà Phụng đã gặp trong chuyến về thăm Việt Nam vừa qua.

Quê tôi ở Vũng Tàu, trong một dịp đi khám sức khỏe ở Bệnh viện TP, vì con gái bảo lãnh qua Úc du lịch. Tôi đã bị móc túi mất hết tiền và giấy tờ (nói ra thật là xấu hổ) chỉ còn một bộ đồ dính da mà thôi. Là một ông giáo già về hưu đã 68 tuổi, tôi rất trọng danh dự. Suy nghĩ đủ cách không biết phải làm sao. Cuối cùng để có tiền mua vé xe về Vũng Tàu, tôi đành phải nhờ sự giúp đỡ của mọi người.
Nhìn xung quanh, tôi đến gần một cô gái ăn mặc rất đẹp khoảng tuổi con gái út tôi và nói: “Cô ơi, tôi lỡ bị móc túi, không tiền mua vé xe về Vũng Tàu, mà ở TP không có người quen, nhờ cô giúp đỡ”. Cô ta nhìn tôi, trợn mắt nói lớn: “Ông nội, đi tìm mấy người ở quê lên mà gạt, còn tôi ở đây thì rành mấy cái mánh nầy của mấy ông quá rồi”. Mọi người đều nhìn tôi, không trả lời, tôi bước đi mà nước mắt sắp trào ra. Tìm một chỗ trống ngồi xuống, mà thấy tức trong bụng vì bị con nhỏ đáng tuổi con cháu mình xài xể, mình đâu phải là dân lường gạt. Cứ tính tới, tính lui hoài, không còn cách nào đành làm liều nhờ người giúp đỡ thêm lần nữa. Tôi đi qua khu khác và đến gần một cô khoảng ngoài 40 và nói: “Tôi bị móc túi, không tiền về xe nhờ cô giúp đỡ”. Một giọng nói nhẹ nhàng và đầy tình cảm làm tôi xúc động: “Dạ bác cần bao nhiêu để mua vé xe về nhà”. Câu nói nầy đối với tôi rất quen thuộc, vì mỗi lần cần tiền làm gì phone qua con gái tôi đều nói: “Ba cần bao nhiêu để làm việc đó”. Thấy tôi đứng yên không trả lời (vì tôi đang suy nghĩ), tưởng tôi ngại, cô lặp lại lần nữa: “Bác cần bao nhiêu?”. Giựt mình, cắt đứt suy nghĩ, tôi trả lời: “Dạ vé xe Vũng Tàu 80 ngàn đồng”. Mở bóp, cô lấy ra tờ giấy 200 ngàn và nói: “Bác cầm lấy mua vé xe, đồ ăn và nước uống đi”. Tôi rung rung cầm lấy và nói: “Nhiều quá, chỉ cần đủ tiền mua vé xe là đủ rồi”. Cô cười: “Đâu có bao nhiêu, bác đừng ngại”. Mừng quá, tôi nói cảm ơn và đi nhanh vì sợ cô sẽ nhìn thấy nước mắt của tôi sắp trào ra. Hai lần tôi chảy nước mắt, nhưng cảm xúc thì khác xa nhau. Tôi nguyện khi về nhà sẽ đem tiền vô đền ơn cô gấp 10, 20 lần mới xứng đáng với lòng tốt đó. Nghĩ như vậy nên tôi đi vòng đường khác, trở lại đứng ở một góc nhìn mặt cô cho kỹ (mà không cho cô nhìn thấy tôi) để ngày mai đem tiền vô đền ơn cô.
Sáng mai, dậy sớm tôi nói với con trai, Ba có chuyện cần phải trở vô TP nữa để mua chút đồ làm quà cho cháu ngoại bên Úc. Sự thật là tôi đến BV, nhìn hàng ghế chờ đợi hôm qua để tìm cô. Tìm từ sáng đến chiều không thấy, tôi nghĩ mình thật là già lẩm cẩm, đi tìm một người không biết tên, biết tuổi. Thôi thì tìm cầu may vậy, liên tiếp 2, 3 ngày như vậy nhưng không gặp. Trong lúc tìm cô, gặp những người nuôi bệnh có hoàn cảnh khó khăn, túng ngặt, tôi sẵn sàng giúp một cách nhiệt tình. Vì đã trải qua cảnh khổ lúc không có tiền nên tôi rất thông cảm.
Sau đó những lần đi ngang qua chỗ đông người, tôi hay nhìn, hy vọng có một ngày nào đó gặp cô để đền ơn. Mặc dù số tiền cô giúp rất nhỏ (bình thường tôi cho cháu nội tôi 200 ngàn nó chê ít không lấy, phải 500 ngàn mới chịu) nhưng lúc đó đối với tôi rất quý và to lớn. Tôi cứ nghĩ nếu không gặp cô lúc đó, chắc tôi phải ngủ bụi đời ngoài đường, vừa đói, vừa khát, trong mình không có giấy tờ gì cả, lại mặc một cái áo sơ mi rất mỏng manh vì lúc trưa trời nóng. Bây giờ hồi tưởng lại tôi còn thấy lo sợ cho cái thân già của mình.
Ngày tháng trôi qua, tôi tới ngày qua Úc du lịch. Nhưng ý nghĩ trong lòng mong gặp lại cô vẫn không phai mờ.
Và như chuyện thần thoại không ngờ, trong một dịp tình cờ tôi đã gặp lại cô trong khu mua sắm và ăn uống ở Úc, khi đi chơi với con gái tôi và cháu ngoại. Thật xúc động và mừng rỡ, tôi kể lại cho cô nghe, tôi tìm cô mà không biết gì về cô, chỉ biết mặt thôi nên tìm hoài không gặp, để đền ơn đã giúp tôi lúc đó. Cô nói: “Bác đừng để trong lòng, có gì mà phải đền ơn, chỉ là số tiền nhỏ thôi. Nếu muốn thì bác giúp lại cho những người khác có hoàn cảnh bất hạnh hơn mình, là cháu cảm thấy vui rồi. Hay là cháu đang kêu gọi mọi người ủng hộ “Quỹ Cơm chay từ thiện” của bạn cháu, bác có thể góp phần. Nghe cô nói, tôi cảm ơn một lần nữa và hứa sẽ góp tiền ủng hộ. Trong túi có 50 AUD tôi cầm đưa cô và nói: “Đây tôi ủng hộ trước, khi về VN tôi sẽ liên lạc với bạn cô và góp thêm”. Những vướng bận trong lòng sau khi gặp cô đã được giải tỏa. Tôi bước đi nhẹ nhàng, thoải mái trở về bàn của con gái và mấy đứa cháu. Trước khi ra về, tôi quay nhìn trở lại bàn của cô, thấy gia đình rất vui vẻ và hạnh phúc với 2 đứa con (một trai một gái) rất dễ thương và học giỏi. Thật đúng với câu làm nhiều việc tốt thì được hưởng nhiều may mắn và tốt đẹp. Vì cô kể con gái cô đang học trường tuyển nữ, và hôm nay là ngày gia đình cô ăn mừng thằng con trai thi đậu trường tuyển nam. Thành thật tôi cũng chúc mừng gia đình của cô.

Đó là tâm sự của chú Hai (tôi đã biết chú chỉ hơn tôi 18 tuổi thôi). Chú là người được tôi giúp 200 ngàn ở BV Chợ Rẫy khi chú bị móc túi không có tiền mua vé xe về Vũng Tàu, trong khi tôi ngồi chờ làm giấy xuất viện cho thằng em. Bởi vậy mấy ngày sau chú trở lại tìm tôi không gặp vì lúc đó tôi đã về quê. Thật đúng là trái đất tròn có duyên thì gặp lại.
Gặp lại chú, thật tình tôi không nhớ mặt, nhưng khi nghe chú nhắc lại thì nhớ liền, vì xảy ra chuyện đó cách 3 tháng mà thôi. Tôi xúc động lắm, không phải vì được chú kể công ơn, mà tôi mừng vì những hạt giống từ thiện mà khi về VN tôi gieo đã nảy mầm. Tôi giúp chú một, chú giúp lại 10 người, và bây giờ hy vọng 10 người đó sẽ giúp lại nhiều, và nhiều người nữa… để mọi người bớt khổ và cùng nhau sống vui vẻ hơn. Tôi thấy cuộc sống của mình càng có ý nghĩa hơn.
                                                                                   Australia tháng 8-2011

3 nhận xét:

  1. Thật lòng lúc cô đưa tiền cho Bác đó ngày cô cháu mình ngồi ở bệnh viện, con cũng thầm nghĩ trong lòng là cô đã bị gạt. Nhưng con biết cô luôn có cách nghĩ khác khi giúp đỡ mọi người đó là không bao giờ cần sự đền đáp & "nếu người ta gạt mình thì người ta sẽ mang tội, nhưng nếu lỡ người ta khó khăn thật mà mình từ chối thì mình còn tội hơn..." nên con đã không ngăn cản. Lần này thì con nghĩ sai rồi phải không...? :) Đôi lúc giữa bộn bề cuộc sống, con người ta trở nên vô tình và lãnh cảm hơn với những nỗi đau. Nhưng vẫn luôn còn đó những tấm lòng ... như cô giúp cho cuộc sống như thêm niềm tin vào những phép màu :)
    Love u,
    Con, QM

    Trả lờiXóa
  2. Viet tu nhien va chan that nhu dang noi chuyen la net dac biet trong truyen cua p.Ban Anh co thang da khoc vi Ma no bi benh roi mat o B.V Cho ray cach day may nam.Nhanh Len bon Anh dang cho doc truyen moi cua P do.


    Anh hoc ban

    Truong cap ba Chau Thanh.

    Trả lờiXóa
  3. Vỹ Tuyến - Đồng Tháplúc 16:42 2 tháng 10, 2011

    Tác giả đã gợi lên được tình cảm tương thân tương ái giữa con người qua một giọng kể chuyện giản dị gần gũi ...

    Trả lờiXóa