Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

KHÓI ẤM

KHÓI ẤM

Giá gas lên cao quá, cả nhà phải nấu than chen vào cho đỡ tiền. Một ngày, học trò đến nhà cô giáo, cùng ngồi quanh bếp than hồng rực. Nồi cơm đang sôi tỏa hương gạo mới lẫn trong mùi khói nồng nàn. Học trò bâng khuâng: “Cô làm em nhớ nhà quá. Nhớ những nồi bánh chưng cuối năm. Nhớ những củ khoai bùi ngậy vùi trong than. Sao lạ, chỉ có bếp lửa thế này mới tạo cảm giác gia đình cô ạ! Nấu bếp gas không bao giờ có cảm giác đó”.”.

Nghe trò nói, cô giật mình. Thì ra trong cuộc sống tối mắt tối mũi của trò vẫn còn những rung cảm lặng thầm, còn những hoài niệm xa xôi về một góc quê nghèo…Cô cũng vậy, thèm đun lại bếp than, bếp củi, để bâng khuâng nhìn khói bếp bay lên, mỏng mảnh từng sợi khói cột chặt ký ức tuổi thơ. Thèm nghe tiếng nổ lách tách của than, rồi ánh đỏ lan dần lan dần cho tới khi màu hồng rực soi vào đôi mắt. Đôi mắt đã nhìn đời mỏi mệt, chợt quay về ấm áp, đỡ nâng. Trong đêm chập choạng, màu than hồng càng vui tươi, nhảy nhót, kéo bao muộn phiền tan biến. Cô trò ngồi bệt xuống hàng hiên bên con hẻm của khu lao động, mà tưởng như đang vấn vít nơi góc cây rơm quê cũ, hay bên chái lá, bờ tre. Bếp lửa ấy, vùng quê ấy cứ theo cô mấy chục năm nay, giờ đến lượt trò nếm trải nỗi hoài hương xót ruột trong căn gác trọ chen chúc giữa lòng thành phố…

Mà thôi, sáng mai, bếp tàn, tro nguội, cô trò mình lại bắt đầu một ngày mới xông pha đi tìm miếng cơm manh áo. Tạm quên. Nhưng khi nào mệt mỏi, mình lại nhóm bếp, nhìn khói bay… Chợt thấy mình còn có một gia đình đã là hạnh phúc!
                                                                                                16-6-2011
                                                                                                DIỆU KIM 

1 nhận xét:

  1. Cô viết thấy cảm động quá đi. Cuộc sống cần có những nốt lặng để giữ thăng bằng cho cuộc sống.

    Trả lờiXóa