Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

TÍN VIẾT- CHỜ MỘT CHỮ DUYÊN

          CHỜ MỘT CHỮ DUYÊN

-Cộc, cộc, cộc…
Tôi đang nằm trên căn gác nhỏ, cố gắng chợp mắt sau một ngày mệt mỏi. Nhưng sao đầu óc tôi cứ chờn vờn, không tài nào ngủ được. Mấy hôm nay, không hiểu sao tôi cảm thấy cuộc sống nặng nề quá. Từ nhà Cô về, tôi cố dắt xe vào lối đi chật chội của dãy phòng trọ, tôi nhận thấy phòng đầu tiên đang tụ tập ăn nhậu và hát karaoke ầm ĩ, một cảm giác khó chịu xâm chiếm tôi. Tôi dẫn xe vào phòng, cởi vội quần áo vứt lên ghế, khép hờ cửa, sau đó lê cái thân nặng như chì lên gác nằm.  Nghe tiếng gõ cửa tôi rên rỉ:
-Chắc là anh Chí phòng đầu qua rủ nhậu đây mà.
Nghĩ thế tôi nằm lì trên gác, không chịu bước xuống với ý nghĩ anh sẽ không làm phiền tôi nữa. Nhưng tôi chưa kịp mừng thì:
-Cộc, cộc, cộc…. Phòng này đi đâu cả rồi.
            Là giọng một người đàn ông. Tôi lồm cồm bò dậy, sắm bộ mặt hình sự chuẩn bị đón tiếp vị khách không mời dai dẳng. Nhưng khi tôi mở cửa ra, trước mặt tôi mà một người đàn ông trung niên, trên tay cầm túi gạo (chừng 2kg) dúi vào tay tôi. Tôi còn chưa hết ngạc nhiên và xấu hổ với ý nghĩ của mình thì người đàn ông nói:
            -Em cầm ít gạo để nấu cơm.
            -Thôi, em còn gạo mới gửi ở quê vô nhiều lắm. Tôi lí nhí đáp.
            -Không sao, em cứ cầm đi. Anh làm công quả mà. Anh trả lời.
Tôi đứng lặng người, quên cả cảm ơn anh. Anh vội bước đi, tôi đoán là anh qua xóm trọ khác để tiếp tục cho gạo những đứa sinh viên nghèo như tụi tôi.

Anh đi rồi, tôi ngồi thừ người ra. Một cảm giác rất lạ ùa về trong tôi. Ngày nay, trong cuộc sống quá xô bồ và nhiều bon chen, một lần nữa tôi lại gặp được một người có lòng tốt. Niềm tin đối với Phật giáo lại tăng lên một chút, một chút thôi nhưng cũng làm tôi cảm thấy ấm lòng. Tự dưng tôi thấy mình nhỏ bé quá, chưa làm được gì cho mọi người xung quanh, mà chỉ đem lại sự nặng nề cho những người mà mình thương yêu, trân trọng. Giờ đây tôi nhận ra rằng tại mình ôm đồm quá nhiều thứ, nó làm tôi cảm thấy nặng nề mà không thể nào giải quyết được. Tôi chợt nhớ đến bài học sáng nay Cô giảng và nghĩ con người mình giống như quả tên lửa vậy, muốn bay lên cao phải tự biết vứt bỏ gánh nặng không cần thiết.

Tôi thầm cảm ơn cuộc đời và nhân duyên đã đưa tôi đến với Phật pháp, có lẽ ở đời ngoài sự nỗ lực của bản thân còn cần đến một chữ duyên. Biết đâu Duyên của tôi chưa đến mà tôi cứ mãi đi tìm và vô tình tôi đẩy mình và những người xung quanh vào tình huống khó xử và biến mình trở thành gánh nặng tinh thần của người khác. Thôi tôi đành chờ Duyên gõ cửa vậy, biết đâu một ngày Duyên cũng đến gõ của phòng tôi đầy bất ngờ như người đàn ông đó. Và biết đâu tôi cũng sẽ nhận được một kết quả ngọt ngào như hôm nay. Bây giờ tôi phải đứng dậy vươn vai để rũ bỏ bớt gánh nặng vô hình đang đè trong tâm trí thôi.
Tôi tự nhủ mình cố gắng hết sức mình để sống cho thật tốt, hy vọng sẽ đem lại niềm vui cho bản thân và cho những người tôi thương yêu và trân trọng.
           



3 nhận xét:

  1. Không ngờ Tín viết tốt như vậy. Cô ngạc nhiên quá. Dân "điện đóm" mà tâm hồn và văn chương cũng ướt át ghê! Hy vọng sẽ nhận thêm nhiều bài viết khác của Tín. Và cũng hy vọng con sẽ bỏ được những gánh nặng không cần thiết để sống tươi tắn hơn. Có những thứ mà ta không thể giải quyết ngay, hoặc giải quyết vào lúc này, thì tốt nhất là buông nó xuống để giải quyết chuyện khác, hoặc để xả stress.
    Thí dụ như hôm chúa nhật, trong túi cô còn có vài trăm ngàn đồng, hi hi bụng rất lo không biết ngày mai có tiền để cầm cự chờ tới lương hay không. Nhưng không lẽ ngồi rầu rĩ, tiền cũng đâu có tới. Thôi, kéo nhau ra hồ bơi, lặn hụp để lấy sức khỏe. Giờ đó không kiếm được tiền, thì kiếm sức khỏe, kiếm nụ cười vậy.
    Con còn trẻ mà, con đang bước vào giai đoạn khó khăn y như cô lúc trẻ. Đừng quá lo lắng. Rồi mọi thứ sẽ xong. Cô chỉ lo làm điều thiện và nỗ lực học thêm, sau đó phước báu của mình sẽ tới, như con nói là chữ Duyên. Duyên còn là duyên nợ yêu thương của con với ai đó nữa, khi đủ thì tự đến. Biết vậy là đã tiến bộ rồi.

    chúc con vững vàng niềm tin Phật pháp

    Trả lờiXóa
  2. anh đừng suy nghĩ như vậy hãy cố gắng lên vượt qua những mệt mỏi trong cuộc sống này để còn đi tiếp trên con đường đời và con dường tu tập nữa...Khuyên anh một câu chân thành đừng có làm qua sức dành ít thời gian để giải trí nha anh (TINPRO)

    Trả lờiXóa
  3. Hay lắm.
    Anh Tín viết rất tốt.
    Thạch có một niềm tin, niềm tin vào điều thiện.
    Anh cũng vậy phải không!

    Trả lờiXóa