CỨ
THƯƠNG VÀ CỨ ƯỚC MƠ
Diệu
Kim
Có
một dạo tôi rất ngại đọc báo. Bởi mỗi sáng mở ra là thấy những cảnh khổ. Nước
ngập, đụng xe, bà con nông dân mất đất phải đùm túm nhau ở gầm cầu, bệnh nhân
ung thư không tiền chạy chữa, bệnh nhân và người nhà che lều ở ngoài sân bệnh
viện, tiền thuốc tăng vọt vì “hoa hồng”, học sinh nghèo không tiền đi học, học
sinh miền núi nội trú trong những căn nhà trống lốc đầy gió lạnh và ăn uống
kham khổ, thầy cô giáo nửa năm chưa lãnh tiền thâm niên, rồi chìm đò khiến bao
người chết trôi, những cây cầu đu dây qua suối như làm xiếc v.v…
Đọc,
rồi buồn, sợ, và tức. Thế là không muốn đọc nữa. Nhưng rồi lại đọc. Bởi nhân
sinh là một sợi dây dài, trong đó mình là một mắt xích dù rất nhỏ nhưng làm sao
tách rời ra được. Thôi thì, cứ dũng cảm thu vào đôi mắt, vào trái tim, để có cơ
hội thì bước chân xuống đồng hành. Buổi chiều, hai mẹ con đi bộ dọc đường,
trông thấy những bà những chị quang gánh oằn vai bán buôn từng trái ổi trái chuối,
hoặc buổi trưa thấy một bác thật già đạp xe xích lô ì ạch dưới nắng mà không ai
kêu chở, tôi bảo con: “Tội nghiệp quá! Mình không biết làm sao giúp họ được.
Đôi tay mình nhỏ bé, không ôm hết được cuộc đời. Nhưng con cứ thương họ đi,
tình thương thì không tốn tiền. Dẫu không làm gì được cho họ mà mình cứ lặng lẽ
thương thì chắc họ cũng ấm lòng”.
Thương
rồi đến những ước mơ. Buổi tối, hai mẹ con bên nhau thủ thỉ. “Mẹ ước mình có
cái nhà thiệt rộng để bà con nuôi bệnh có chỗ ngả lưng miễn phí, khỏi nằm ghế bố
sau này sẽ bị đau cột sống”. “Mẹ ước mình có cái nhà thiệt rộng để nuôi nhiều
em sinh viên nghèo mà học giỏi”. “Mẹ ước mình có tiền xây trường và ký túc xá
cho tụi nhỏ”…Hễ đọc báo thấy cái gì là ước liền cái đó. Con trai lắc đầu: “Cỡ
đó thì mẹ phải là đại gia!”. Biết chừng nào mới thành đại gia?
Nhưng
công chức quèn cũng thực hiện được ước mơ. Trích lương mỗi tháng một chút cho
việc này việc kia, như góp hạt cát vào đời. Hoặc mua giùm nải chuối buổi chợ
chiều. Mua giùm mớ rau không hề trả giá. Hoặc dặn con nấu cơm nhiều một chút để
bạn nào đó lỡ đường ghé vô ăn cũng được. Và nếu việc gì không đủ sức làm thì cứ
thương cái đã. Cứ thương và cứ ước mơ, để cuộc đời bớt đi màu xám. Màu hồng
không phải từ cái kính ta đeo, mà từ những giọt máu trong mỗi trái tim người
truyền đến cho nhau…
Sài Gòn 9-9-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét