Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

HOA VIẾT- MẸ TÔI

MẸ TÔI

Các bạn có biết tôi đang nhắc đến ai không? Vâng, đó chính là người thứ hai mà tôi gọi là mẹ. Mẹ tôi nay đã gần ngũ tuần, nhưng trên đôi vai mẹ luôn phải gánh hai gánh nặng: một bên là các con, một bên là lý tưởng .
Chỉ với những đồng lương ít ỏi của một phóng viên mẹ vừa phải nuôi một đàn con “khổng lồ” vừa phải thực hiện lý tưởng hoằng pháp của mình nhưng chẳng bao giờ thấy mẹ than phiền hay có ý định từ bỏ chúng tôi. Mẹ không chỉ là người dạy chúng tôi cách sống, cách làm người mà mẹ còn là người bạn cho chúng tôi dốc bầu tâm sự, cho chúng tôi than phiền kể lễ lúc mình buồn bực. Đối với chúng tôi, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, một người thầy đầy nghiêm khắc mẫu mực và là một người bạn đáng tin cậy.
Khi bước vào căn nhà nhỏ của mẹ, tôi luôn cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình, hình ảnh đầu tiên mà tôi nhìn thấy là nụ cười thật thân thương của mẹ chào đón tôi. Đó là nơi mà những con quỷ nhỏ đi học xa nhà như tôi đến chọc phá mẹ vào những ngày cuối tuần, nhưng chẳng đứa nào thoát khỏi cặp mắt “Tôn Ngộ Không” của mẹ giống như không ai có thể thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ.
Cứ hàng tuần vào mỗi sáng chủ nhật, chúng tôi lại tụ họp vào căn nhà nhỏ này. Ở đó có một người mẹ luôn đợi chờ các con thân yêu của mình trở về. Trở về để nghe mẹ hát những bài hát Phật pháp, học những bài giáo lý của Đức Phật do chính tay mẹ biên soạn, để rồi chúng tôi cùng nhau cất lên tiếng hát “Phật pháp đang ở trong ta”. Điệu nhạc thật hay, thật du dương đi sâu vào lòng mỗi chúng tôi, thật là tuyệt vời đúng không các bạn!
Đây đây, phần quan trọng và hấp dẫn nhất là chúng tôi được ăn những món ăn rất ngon do mẹ và các chị đã chuẩn bị từ hôm trước. Có rất nhiều món, nào là cà ri, súp, rồi cơm chiên dương châu, mì xào nè, còn có cả lẩu nữa chứ ….ôi nhiều món quá không kể hết được! Không nhắc thì thôi chứ hễ nhắc tới lại chảy cả nước dãi rồi, hihi. Mà tất cả các món đó đều là món chay cả đó.
Chúng tôi vẫn thường hay hỏi mẹ, “bọn con có làm mẹ mệt không”? Mẹ cười và nói: “Mệt chứ, nhưng vui. Khi bọn con đi rồi nhà vắng buồn lắm. Cô thích ở nhà đông con, hihi”. Mẹ tôi còn rất tâm lý nữa cơ, mẹ hay mua bánh kẹo cho chúng tôi ăn. Lúc nào mẹ cũng sợ chúng tôi bị đói mặc dù chúng tôi đều là sinh viên 19-20 tuổi rồi, thậm chí còn có anh chị đã đi làm nhưng đối với mẹ, chúng tôi luôn là những đứa con bé bỏng .Nhiều khi chúng tôi bảo “Mẹ mua bánh kẹo làm gì, bọn con lớn hết rồi”. Chúng tôi sợ mẹ tốn tiền đó mà. Mẹ cười: “Tao nuôi bao đứa con rồi mà không hiểu tụi bây sao”.
Tuy tôi chỉ mới bên mẹ được một thời gian rất ngắn, nhưng khi nhìn lại những hình ảnh của mẹ cách đây một năm, tôi thấy mẹ đã già đi rất nhiều. Trên gương mặt của mẹ đã xuất hiện nhiều vết chân chim, tóc của mẹ cũng có nhiều sợi bạc hơn.
Mẹ tôi còn phải chịu cái chứng Đau khớp của tuổi già. Đặc biệt là thời gian gần đây, gia đình nhỏ của chúng tôi đang thực hiện kế hoạch “Phát cơm chay từ thiện” vào mỗi sáng thứ bảy. Chúng tôi đã phải chuẩn bị sơ chế nguyên liệu từ chiều thứ sáu làm cho mẹ tôi chạy ra chạy vào chóng hết cả mặt. Mà các bạn biết không, mẹ tôi tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn nhí nhảnh lắm nghen, luôn tận dụng mọi cơ hội để khoe sắc trước ống kính camera đó.
Nhìn mẹ làm việc chẳng thua kém gì sức trẻ chúng tôi, thậm chí còn hơn nữa. Đương nhiên rồi, mẹ là đầu tàu mà. Nhưng các bạn đâu biết sau những khoảnh khắc đó là những giây phút đau đớn mà mẹ tôi phải đối mặt, những cơn đau khớp hoành hành trên thân, nó phá đi giấc ngủ của mẹ. “Chúng con phải làm sao đây mẹ ơi?”. Chúng tôi chỉ biết nhảy vào đứa đấm lưng cho mẹ, đứa bóp tay, bóp chân mong sao mẹ đỡ đau. Lúc đó chúng tôi bàn về những hoài bão, những dự định cho tương lai. Các bạn biết mẹ tôi ước gì không? Mẹ ước có một căn nhà lớn hơn sao cho có chỗ để chúng tôi vui chơi, đọc sách, nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng điều quan trọng nhất là phải dành một gian để xây chánh điện thật to để thờ Phật, tụng kinh, còn để học giáo lý nữa chứ.
Trên gương mặt mẹ lúc này để lộ ra sự sung sướng, đôi mắt mẹ sáng ngời nhìn chúng tôi. Điều ước thật giản đơn nhưng nó còn quá xa vời đúng không mẹ? Những suy nghĩ lo toan của mẹ đều dành hết cho chúng tôi, mẹ không hề suy tính gì cho mình.
Và sau một ngày ồn ào náo nhiệt của tiếng cười đùa là một không gian tĩnh lặng, trong một gian phòng có mẹ, có chúng tôi và một vị khách không mời mà tới. Các bạn biết đó là ai không? Là tiếng ngáy của mẹ đó. Tiếng ngáy càng lúc càng to, càng rõ. Tôi thức cùng tiếng ngáy của mẹ không phải vì ồn mà là tôi đang đánh vật với cái mệt mỏi kia của mẹ, để khi tiếng ngáy tan biến dần thì tôi cũng đi vào giấc ngủ say.
Dù có thế nào thì tôi cũng không thể phủ nhận rằng, mẹ tôi đang ngày một già đi và sẽ tới một ngày nào đó, mẹ không còn ở bên cạnh dìu dắt chúng tôi nữa. Chúng tôi sẽ phải tự bước tiếp trên con đường của mình.
Mẹ ơi, mẹ phải sống thật lâu với bọn con nha! Mẹ còn phải chứng kiến ngày vui của bọn con, còn phải ẵm bồng chắt nội, ngoại của mẹ nữa chứ. Mẹ con mình đã vẽ lên những bức tranh thật đẹp, và tương lai nếu bức tranh đó vắng hình bóng mẹ thì không còn ý nghĩa gì cả, đúng không mẹ?
Tất cả những điều trên tôi đang viết về một người mẹ, mẹ Diệu Kim, một người mẹ tuyệt vời đúng không các bạn.

CHÚNG CON YÊU MẸ RẤT NHIỀU!

4 nhận xét:

  1. Con viết cảm động quá. Má Hai càng có sức mạnh để chăm sóc đàn con. Chúng ta chắc có duyên từ nhiều đời nhiều kiếp nên bây giờ mới gặp nhau. Hẹn kiếp sau gặp nữa, cùng vô chùa xuất gia tu học, giải thoát nhé.
    Nhưng hy vọng gần nhất là các con trưởng thành để xây dựng thêm nhiều Funny Home ở khắp nơi. Bất cứ nơi đâu cũng là đạo tràng của chúng ta. Bất cứ ai cũng đáng cho chúng ta phục vụ. Trái tim Bồ Tát đừng bao giờ mệt mỏi.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm xúc của Hoa, tình thương của Hoa dành cho Má Hai cũng là tình cảm mà cả gia đình mình dành cho Má Hai đó.
    Má Hai ơi, bây giờ vai Má đã mỏi chân Má đã yếu.Nhưng đã có những đôi chân đầy nhiệt huyết của chúng con sẽ bước tiếp trên con đường Má đã đi.
    Người ta nói rằng, Mặt trời chỉ có một và mẹ em chỉ một trên đời.Vậy mà tụi con có thêm một Má Hai nữa chứ.hihi.Sao mà sung sướng quá vậy ta!

    Trả lờiXóa
  3. Thạch nhận được có khóe mắt ai đó cay xòe khi đọc bài viết của Hoa. Khóe mắt cay trong sự yêu thương, trong sự ấm cúng phải ko mọi người!

    Trả lờiXóa
  4. Cứ như tình hình này nhà ta sẽ vừa là đạo tràng, vừa là văn đàn mất. Vậy là các bạn đã có đất diễn cho tài văn chương của mình rồi ha. Anh hùng sinh ra gặp thời rồi. Ta ghen tỵ với các sự đệ, sư muội quá, chắc ta phải cầm bút đứng lên viết tiếp thôi.

    Trả lờiXóa