Gieo lòng tốt gặt lòng tốt
MINH
QUỐC (Tuổi Trẻ) 20/01/2013
TT
- Cái nắng cuối năm nơi cửa biển làm sáng ngôi nhà mới, khang trang của vợ chồng
ông Nguyễn Minh Lý (thường gọi
Tư Lý, ở ấp 4, thị trấn Gành Hào, huyện Đông Hải, tỉnh Bạc
Liêu).
Ông
Tư Lý
cần mẫn trị bệnh giúp người - Ảnh:
M.Quốc
Gương mặt
Căn nhà là kết thúc có hậu cho vợ chồng thầy thuốc cả đời
trị bệnh cứu người, và chở che cho nhiều mảnh đời bất hạnh.
Hai vợ chồng ông Tư Lý đều làm nghề y, từng
công tác ở các cơ quan
nhà nước. Cuộc đời run rủi, thế sự đổi thay đã đưa đẩy gia đình
ông về nơi cửa biển Gành Hào khi
nơi đây còn là miền biển thưa người. Thấy gia đình ông Tư Lý chưa có nơi ở, lại có nghề thuốc nên Công ty thủy sản Gành
Hào cho ông mượn một căn nhà, vừa để ở vừa chăm sóc sức khỏe cho công nhân.
Không trọng tiền bạc
Thời ấy ông Tư Lý là thầy thuốc giỏi
của cả vùng, nhưng ông
không xem đó là cơ hội làm giàu. Ông Bùi Công Bê - một người sống cùng thời và
công tác chung với ông Tư Lý trong Hội Khuyến học, Hội
Chữ thập đỏ huyện Đông Hải - cho biết: “Ông Tư Lý đạo đức tuyệt vời. Ông trị bệnh,
ai đưa nhiêu thì lấy, không đòi hỏi. Ông làm việc theo kiểu phục vụ, chứ nếu
làm kiểu thương mại thì
đã giàu có rồi”.
Bà
Trương Thị Út (57 tuổi, ấp
2, thị trấn Gành Hào) vẫn mang ơn cứu chữa của lương y Tư Lý.
Bà Út kể bà đang nằm Bệnh viện Ung bướu TP.HCM thì bệnh viện trả về... Tiệm tạp
hóa của nhà bà Út cũng “sập” theo bệnh của bà. Nước cuối rồi, bà Út không biết đi đâu trị nữa nên chồng
bà tìm đến ông Tư Lý. Ông Tư Lý đã chữa cho bà sống khỏe đến
bây giờ.
Một
hôm có một ông già thụt ló ngoài phòng mạch của ông Tư Lý đến 11g khuya. Ông già tên
Lưu Kim Lến có nước da
xanh mét, dáng còm nhom. Bắt mạch, hốt thuốc miễn phí cho ông
Lến xong, ông Tư Lý
giữ ngủ lại qua đêm. Biết ông Lến không có con cái chăm sóc, phải đi giữ vuông
tôm thuê ở Giá Rai, nhiều lúc bị chủ vuông bỏ đói, ông Lến phải nhai cả vỏ con
ba khía nên ông Tư Lý
đi đón ông Lến về nuôi. Ai cũng mừng cho ông Lến, bởi vợ chồng Tư Lý nuôi thì
coi như ông Lến có phúc ấm cuối
đời. Vợ chồng ông Tư Lý xem ông Lến như cha, còn các con của ông xem như ông nội.
Ông Trần Vị Thanh (hiện sống ở Cà Mau, nguyên cán bộ quân
y của hải thuyền Tỉnh đội Minh Hải đóng ở cửa biển Gành Hào) cho biết: “Tôi và
anh Tư Lý biết nhau trên 30 năm, hiện vẫn liên lạc,
trao đổi học thuật về ngành y. Anh Tư Lý giúp đỡ nhiều bệnh nhân, đồng đội cũ. Nếu
lo không xuể thì anh Tư huy động
bạn bè giúp. Anh Tư không từ chối một người gặp khó khăn nào. Nhà ăn rau, nhưng
bệnh nhân cần thịt là anh Tư ra chợ mua thịt bò về”.
Cưu mang những mảnh đời côi cút
Vợ ông Tư Lý làm bà mụ vườn, còn ông bắt mạch, hốt thuốc,
trị bệnh kết hợp cả đông - tây y. Một buổi tối nọ, vợ chồng ông thấy trước cửa
nhà mình một bé gái gói trong giấy báo. Ẵm đứa bé lên, nhìn qua màn đêm không
thấy bóng người, vợ chồng ông
nghĩ bụng đó là duyên số nên đưa đứa bé vào nhà nuôi nấng. Giờ đây bé gái ấy đã
33 tuổi. Sau đó có một phụ nữ nằm sinh tại nhà bà Tư Lý, đã rón rén ra đi lúc trời
chưa sáng, bỏ lại đứa con đỏ hỏn. Rồi một đôi vợ chồng trẻ từ xứ khác về đây
làm ăn, giữa đường đứa con nhỏ phát bệnh nặng, họ tìm đến nhà ông Tư Lý trần tình, xin gửi lại đứa
con cho vợ chồng Tư Lý cứu chữa, nếu đứa bé được cứu sống thì nhờ vợ chồng ông
Tư xem như con, còn
nếu nó yểu mạng thì cậy ông bà lo hậu sự giùm.
Cứ
như thế, những đứa trẻ côi
cút về trú ngụ dưới mái ấm gia đình ông Tư Lý ngày một nhiều lên, đến 14
người. 14 người con nuôi và bốn người con ruột sống chung một mái nhà và cùng mang họ của ông Tư Lý.
Trong 18 người con, trừ người
con gái đầu, còn lại đều tên Thảo, dù là trai hay gái, chỉ
khác nhau chữ lót. Ông Tư Lý
lý giải: “Đặt tên Thảo là để các con sống phải biết chia sẻ những gì mình có
cho mọi người”.
Việc lo cái ăn, cái mặc đã khó, nhưng ông bà Tư Lý quyết không để người
con nào thất học hay bỏ học giữa chừng. Có mắm ăn mắm, có muối ăn muối nhưng
cái chữ phải theo đến cùng. Cả hai vợ chồng ông Tư Lý làm nghề y nhưng thu nhập chẳng là bao bởi họ làm phước nhiều, nên cơm
canh cho con cái không đủ no, nhiều người bị suy dinh dưỡng.
Bẩn chật, không đủ tiền nuôi con ăn học, vợ chồng ông Tư
Lý quyết định bán căn nhà mà Công ty thủy sản Gành Hào đã
hóa giá. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu bắt đầu từ đó. Mấy chục năm qua, ông Tư Lý sống
khổ hạnh như thầy tu. Không một lần ngồi quán cà phê. Không ra tiệm cắt tóc.
Tóc dài thì nhờ vợ con hớt. Bao nhiêu tiền kiếm được ông đều dành cho con cái.
Thấy vợ chồng ông Tư Lý
ăn ở có đức, có chí cầu tiến như vậy nên hàng xóm và người dân địa phương thương tình. Vợ chồng ông có
thể mua chịu tiền gạo, bao lâu trả cũng được. Chỗ này lấy lại nhà trọ thì đã có
người khác mở lời cho mượn
nơi che mưa nắng. Nhờ đó, con cái ông được học đến nơi đến chốn. Đã
có tám người tốt nghiệp từ bậc
trung học chuyên nghiệp, cao đẳng đến đại học. Hiện ông bà Tư Lý
đau đáu nhất là ước mơ
học ngành thiết kế thời trang của Diệu Thảo. Diệu Thảo khéo may vá, thích theo
ngành này nhưng ngặt nỗi cha mẹ không lo nổi tiền cho em học đại học, nên sau một
năm tốt nghiệp THPT, em vẫn ở nhà giúp mẹ.
Tấm lòng thiên hạ
Cảm
động trước việc làm nhân nghĩa của vợ chồng ông Tư Lý, những tấm lòng trong
thiên hạ đã chung tay dựng nên mái ấm mới cho vợ chồng ông.
Sau
khi biết rõ ông Tư Lý,
một bác sĩ ở Sài Gòn đã cùng vợ lặn lội về Gành Hào mua một nền đất tặng gia
đình ông Tư cùng 50 triệu đồng
để cất nhà. Thấy vậy, một vài bệnh nhân đã góp ximăng, cát, đá
giúp ông. Ông Dũng bán bột cá thuê người vẽ bản thiết kế ngôi nhà hai mái kiên cố rồi cùng chị chủ vựa cá Tuấn
Hoa và nhiều người khác góp tiền xây cất. Tổng cộng đến nay người dưng gần xa đã
giúp gia đình ông Tư Lý
185 triệu đồng để dựng nên căn nhà mới cho ông.
Bà
Quách Kim Kía - vợ ông Tư Lý
- nói: “Đến giờ tui vẫn không tin là mình đã có nhà riêng”. 24 năm ở đậu với 16
lần dời nhà, đôi vợ chồng tuổi 65 này thấm thía được nỗi khó khăn, bất tiện cảnh
ở nhà không “chính chủ”. Dời nhà lui tới nhiều lần, cái tủ gỗ muốn rụm, phải
dùng dây cột chằng lại. Nhiều kỷ vật của gia đình bị thất lạc... Căn nhà mới
còn chờ đóng trần và lót gạch nền nữa là xong. Nhưng bà Kía lại chưa muốn làm trần. “Để vậy tối nằm nhìn
mái tôn mới cho nó đã!” - bà Kía nói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét